Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 82: Bạo cúc





Mã Uy và những kẻ phía sau cười điên cuồng nhưng khuôn mặt của Thượng Ất thì lại trầm tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, trong lòng âm thầm suy nghĩ. Mã Uy nói đúng, đối với hệ thống cảnh báo, hắn thật sự không phân biệt rõ được sự khác nhau giữa xe xịn và xe thường. Có điều điều này không thể trách Thượng Ất được, bởi vì là người của hai thế giới, hắn chưa từng lái một chiếc xe xịn cả trăm vạn tệ bao giờ cả, làm sao hắn có thể biết được những thứ đó chứ?

Có điều đúng vào lúc này, một giọng nói khàn đã cắt ngang tiếng cười điên cuồng của đám người Mã Uy. Thượng Ất hướng đi tìm kiếm, thì thấy một nhân viên trẻ tuổi mặc đồng phục hãng xe với dáng người vừa phải, khuôn mặt gầy gò, tay phải cầm một chùm chìa khóa đang nói với giọng rất bình tĩnh.

“Hệ thống cảnh báo phát động rất đơn giản, chỉ cần ấn nhẹ nút điều khiển phía trên chìa khóa là được.”

“Mẹ nó, mày dám? Ông đây chém chết mày!”

Mã Uy đột nhiên giận dữ, dùng đao chĩa thẳng về phía nam thanh niên, nhưng thanh niên kia chỉ cười lạnh lùng, nói một cách khinh thường: “Tao biết mày dám giết tao, nhưng tao không sợ. An Tinh Vũ tao không bố không mẹ, không có bất kỳ gánh nặng nào, người thân duy nhất chính đã coi tao như anh em chính là giám đốc Tôn Nhân Kiệt nhưng đám người độc ác chúng mày đã giết chết ngài ấy! Ngài Thượng Ất, nếu như vậy có thể giúp được anh thì tôi hi vọng anh sẽ không làm tôi thất vọng!”

Anh Tinh Vũ nói, bàn tay bất chợt nắm chặt, trong nháy mắt toàn bộ mưới mấy chiếc xe sang trọng trong đại sảnh đồng loạt phát ra tiếng còi báo động đinh tai nhức óc.

“Đúng là cơ hội tốt!’’

Ánh mắt Thượng Ất quét sạch bốn phía, tạp âm mà An Tinh Vũ tạo ra vang quá. Không chỉ quấy nhiễu được tên cầm cung mà còn có có thể quẫy nhiễu cả sóng mà vệ tinh phóng ra ấy chứ.

Do đó, Thượng Ất làm một loạt các động tác liên tiếp: đạp chân, vặn người, lao vọt trong nháy mắt không chút do dự. Trong thoáng chốc, đám đông như thể nhìn thấy một cái đầu của con báo đi săn đang chạy nước rút với tốc độ cao nhất. Đợi đến khi mở to mắt để nhìn thì Thượng Ất đã lao tới chỗ chỉ còn cách đám người Mã uy chưa tới ba thước, con dao bầm cầm trong tay lóe lên màu lam u tối, giống như Diêm Vương tới từ địa ngục, lạnh lẽo, khiến tâm hồn con người ta khiếp đảm.

Vù! Vù! Vù!

Từng mũi tên xé gió bay ra, có lẽ do áp lực khi Thượng Ất đánh tới quá lớn nên gã bắn cung kia đã bộc phát ra lực chiến đấu mạnh nhất trong khoảng thời gian rất ngắn, chỉ trong có vài giây đồng hồ ngắn ngủi mà gã bắn tên kia đã bắn ra bốn mũi tên liên tiếp. Với tốc độ quá nhanh, mũi tên trong không trung phát ra những âm thanh rất lạ, nghe giống như lòng người đang khiếp sợ vậy.

“Một sự tấn công vùng vẫy giãy chết, vô ích thôi, từ bỏ đi!”

Dưới sự quẫy nhiễu của tạp âm, tên bắn cung kia đã hoàn toàn không có cách nào nắm bắt được tốc độ cực nhanh của Thượng Ất nữa. Anh ta bắn loạn ra ra mấy mũi tên cuối cùng, mũi tên vừa mới tách ra khỏi dây cung là hắn đã ý thức được sự tình rắc rối, Thượng Ất không hề có ý định né tránh, mà trong mắt càng tràn đầy sự trêu tức, ác liệt.

Cuối cùng, mũi tên lao về phía xa xa, trên người Thượng Ất cùng lắm xuất hiện thêm vài đường máu, còn cơ thể của gã bắn cung kia thì đang bị một bàn tay to lớn bóp nghẹt, nhấc lơ lửng trên không trung, dù có giãy giụa như thế nào cũng không tác dụng gì.

“Tha… tha mạng, tôi chỉ nghe theo lệnh mà thôi.”

Cuối cùng thì gã bắn cung cũng chịu nói ra câu nói đầu tiên, một câu nói cầu xin sự khoan dung. Chẳng còn cách nào khác, ai bảo cổ họng anh ta đang bị một bàn tay mạnh mẽ bóp nghẹt, bên trong còn phát ra những âm thanh vỡ vụn, răng rắc của xương khớp.

“Chất sừng hóa ở đầu xương lưỡi, xoang mũi to, còn nữa một đôi mắt thoái hóa một nửa dựng thẳng… hóa ra là một tên biến hóa không hoàn toàn.”

Thượng Ất bóp chặt cổ họng của gã bắn cung, quan sát đối phương ở khoảng cách gần. Phỏng đoán của hắn đã đúng, tên bắn cung không phải là người bình thường, đôi mắt, mũi, cổ họng của hắn chỗ nào cũng xuất hiện dấu hiệu của sự thoái hóa gen. Theo như lý thuyết ở kiếp trước thì những kẽ thoái hóa gen như thế nào được gọi là những kẻ thoái hóa không hoàn toàn.

Phần lớn cơ thể của Trần Nhị Cẩu đã thoái hóa thành hình dạng của thú hoang dã, ý thức con người dần bị thay thế bởi thú tính nên được gọi là những kẻ thoái hóa hoàn toàn.

Điểm khác biệt của hai loại này rất lớn, không chỉ được biểu hiện ở quá trình biến dị ở tứ chi, mà còn được biểu hiện ở năng lượng hạt nhân trong cơ thể. Chín mươi chín phần trăm trong cơ thể những người thoái hóa sẽ tập trung năng lượng hạt nhân, còn những người không thoái hóa hoàn toàn thì ngược lại, và điểm này thể hiện sự công bằng một cách hoàn toàn của tự nhiên.

Bởi vì năng lượng hạt nhân mà những người thoái hóa hoàn toàn sẽ có được thực lực dũng mãnh, và cũng vì thế mà mất đi trí lực của con người. Những người biến hóa không hoàn toàn bởi vì không thể tập trung được năng lượng hạt nhân nên thực lực bị suy yếu trên diện rộng, cũng vì vậy mà giữ được một phần trí lực nhất định.

Những điều này thì làm gì có thể? Rõ ràng những người thoái hóa của kiếp trước chỉ xuất hiện ở tháng thứ ba của tận thế… Nhìn gã đàn ông bắn cung đang giãy giụa không ngừng, một lần nữa Thượng Ất lại rơi vào trạng thái lạc lõng và bất an. Lần thứ hai xuất hiện khác xa quá, Thượng Ất càng lúc càng có thể khẳng định, một vài chuyện xảy ra sau khi trọng sinh không hề tương xứng với những gì có trong trí nhớ của hắn. Ví dụ như sự giải thích về tận thế của vị tiến sĩ L thần bí, ví dụ như Trần Nhị Cẩu, gã đàn ông bắn cung, những kẻ thoái hóa xuất hiện sớm.

Thượng Ất đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, bầu trời nắng ráo sáng sủa, vạn dặm không mây, tầm nhìn xa đến mức ngoài màu xanh lam ra thì không còn thứ gì khác. Nhưng sao Thượng Ất luôn cảm thấy có một mạng lưới vô hình đang bao phủ bên dưới vậy.

Bao gồm cả toàn bộ các sinh vật bên trong đều bị chủ nhân của mạng lưới đó khống chế mà không hề hay biết gì.

Là ai? Ai lại có năng lực có thể giữ lấy toàn bộ trăm dân thiên hạ chỉ bằng một tay?

Vừa nghĩ, Thượng Ất vừa vô thức buông lỏng bàn tay, gã bắn cung cũng theo đó mà rớt xuống đất, thở hổn hển không ngừng, dùng ánh mắt như vừa mới được sống sót lại sau tai nạn nhìn Thượng Ất.

“Ha ha, coi như mày biết điều, tao biết ngay là mày không có gan giết người. Bây giờ quỳ xuống cho ông, may ra tao vui một chút thì tao sẽ giữ lại cái thây nguyên vẹn cho mày.”

Nhìn thấy Thượng Ất thả gã đàn ông bắn cung ra, Mã Uy tưởng rằng Thượng Ất đã mất đi gan giết người nên sự căng thẳng khi nãy ngay lập tức được thay thế bởi sự kiêu ngạo, vung vẩy con dao trong tay hướng về phía Thượng Ất.

“Nói thật, mày có thể sống tới bây giờ khiến tao rất ngạc nhiên. Xem ra đám thú thoái hóa cũng biết nếu ăn phải loại người ngu xuẩn như mày thì đầu óc cũng sẽ trở nên hỏng hết, đừng nóng vội, đứa tiếp theo sẽ là mày!”

Rắc rắc! Tiếng xương cốt đứt gãy vang lên. Thượng Ất thu chân lại, cổ của gã bắn cung trước mặt hắn đang nghiêng một góc quỷ dị. Sự kinh hoàng trên khuôn mặt vẫn chưa hề biến mất thì chiếc cổ của gã bắn cung đã bị Thượng Ất đá gãy, hành động dứt khoát khiến Mã Uy không kịp trở tay!

“Mẹ kiếp, anh em đập chết hắn cho tao!”

Thấy Thượng Ất diệt gã bắn cung chỉ bằng một cái phất tay, đám tay chân nhao nhao lên để lộ vẻ giữ tợn, súng, dao, côn, gậy trong tây nhất thời lao lên như mưa nhằm vào Thượng Ất mà đánh tới. Có điều không ai nhìn thấy đó là, trong lúc hỗn loạn, Mã Uy không hề xông lên cùng đám đông mà thừa cơ lặng lẽ lái một chiếc Mercedes Benz Unimog U5000 chạy đi.

“Một lũ ngốc, ông không chơi cùng chúng mày nữa. Có được chiếc xe bảo bối này, để tao xem chúng mày ai dám cản tao? Xe này được coi là xe tăng lục địa, có giỏi thì đến đây mà cản tao này, ha ha ha!”

“Mẹ kiếp, có giỏi thì mày đừng có chạy!”

Trong hỗn loạn, Điền Bá đã mấy lần ngắm chuẩn Mã Uy, gã ta không thể nào ngắm chuẩn khi mà đám đông bất lực trước mắt đã loạn thành một đống, nên hắn chỉ có thể đứng trơ trơ mà nhìn Mã Uy đang chạy nhanh tới chỗ chiếc xe việt dã, mở toang cánh cửa ra, giơ chân lên định nhảy vào trong nhưng đúng lúc này một mũi tên lạnh lùng bay xuyên qua mọi vật cản, mang theo như lạnh lẽo đâm xuyên qua quần của Mã Uy trong nháy mắt, chắn lấy gã ta khỏi bước vào trong!

“Trời ơi, mông của tôi!”

Hai tay Mã Uy ôm lấy mông, một mũi tên đâm ngay chính giữa mông của gã ta, cũng là chỗ được gọi là hoa cúc!