Mã Uy vừa nói vừa đưa tay ra túm lấy một cô gái trẻ tuổi, hai tay chụp lấy đôi gò bồng của cô ta mà xoa nắn không chút do dự. Tưởng mạo của cô gái này không đẹp cho lắm nhưng làn da trắng nõn, dáng người yểu điệu, cô ta chỉ biết nhắm tịt mắt lại, cầu xin được buông tha một cách đầy bất lực khi bị Mã Uy bóp ngực.
“Đại ca Mã Uy, cô nàng này hơi bị ngon đấy, cứ thế này mà giết thì hơi đáng tiếc, để anh em chúng ta hưởng thụ một chút trước đi, cũng là để vị sĩ quan cảnh sát trước mặt kia thưởng thức sự oai hùng của anh em chúng ta một chút.”
Nhìn thấy Mã Uy dùng bàn tay to của mình ra sức bóp lấy ngực cô gái, trong đám người đánh nhau liền phát ra những tiếng cười dâm dê. Có người đàn ông cung nỏ khống chế đại cục nên giờ lũ ác ôn này đang cảm thấy rất thư thái, nhìn thấy phụ nữ là không tự chủ được, liền nảy sinh ý nghĩ dâm tà.
“Cũng được, mấy anh em theo tôi cũng khá vất vả rồi, cô nàng này để các anh em thưởng thức. Có điều ra tay nhẹ nhàng chút, đừng để cô ấy sung sướng quá, cảnh sát Điền của chúng ta là một chính nhân quân tử, không chịu nổi điều đó đâu, ha ha ha.”
Mã Uy đẩy tay, đẩy cô gái ra đám người phía sau. Ngay lập tức bảy tám tên chân tay thô ráp, dơ bẩn rướn tay ra chộp lấy cô gái. Vài giây sau trên thân thể cô gái kia không còn lấy một miếng vải che thân, chỉ còn biết lấy hai tay ôm trước ngực, để mặc những bàn tay to lớn đang không ngừng sờ soạng khắp người cô.
“Mẹ kiếp!”
Điền Bá nổi giận, là đội trưởng đội cảnh sát, gã ta chưa từng cảm thấy uất ức hơn thế này bao giờ. Gã ta đùng đùng rút lấy tên nỏ ở trên vai ra, Điền Bá dùng tay chống lên mặt đất để nhảy ra từ phía sau xe. Có điều đúng lúc này, một mũi tên mang theo tiếng xé gió bay tới trong nháy mắt, đâm trúng ngay ngực của Điền Bá.
“Phụt!”
Một ngụm máu tươi bắn ra, Điền Bá đổ ầm xuống đất, đôi mắt hiện rõ sự bất ngờ, không dám tin. Mũi tên bay từ phía sau tới nhưng rõ ràng gã đàn ông cầm cung tên đang ở phía trước hắn mà! Mẹ kiếp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tên cầm cung này có yêu thuật sao?
“Ái chà, xin lỗi đội trưởng Điền, làm anh bị thương mất rồi. Đầu óc cái thằng bắn cung có chút vấn đề, ra tay không biết nặng nhẹ gì hết, những chắc anh cũng cảm nhận được thuật bắn cung vô địch của anh ta rồi phải không. Bây giờ, tôi cho anh thêm một cơ hội. Anh nhất định phải mang theo còng đấy, còng lấy Thượng Ất mang về đây cho tôi, tôi đảm bảo những thằng kia sẽ không làm khó anh nữa. Ngoài ra còn tặng thêm cho anh một chiếc xe và một ít đồ ăn, anh mang mấy đứa nay tới đồn cảnh sát, lấy được danh hiệu anh hùng sừng sững… thế nào, đội trưởng Điền, cân nhắc đề nghị của tôi một chút chứ?
Mã Uy nói một cách đầy kiêu ngạo, bộ dạng ngạo nghệ vô đối. Những tên tay chân phía sau gẫt phát ra những tiếng cười không biết sợ là gì, trong đó còn có một thằng trọc đầu thậm chí còn đang cởi quần ra, đặt mông lên người cô gái không ngừng đẩy tới đẩy lui ngay trước mặt Điền Bá, cô gái kêu lên thảm thiết, tựa như đang có một cái cây nhọn đang đâm sâu vào trong tim Điền Bá vậy.
“Mẹ kiếp, ông mày mà không giết sạch được lũ tạp chủng chúng mày thì ông đây không mang họ Điền!” Điền Bá cắn nát cái răng thép, vật lộn đứng dậy, thì bị Thượng Ất ở bên cạnh túm lại.
“Đừng lộn xộn, để tôi!”
Ra hiệu cho Điền Bá đừng lộn xộn, Thượng Ất liền ngẩng đầu lên nhìn Mã Uy ở cách đó tầm hơn mười thước. Thằng nhãi này đúng là rất giảo hoạt, nhìn bộ dạng không biết sợ trời đất là gì nhưng luôn tỏ ra cảnh giác với gã đàn ông cầm cung phía sau lưng gãt ta, rõ ràng là gã ta luôn có tâm lý cảnh giác với Thượng Ất. Hơn nữa, rõ ràng rằng nếu muốn giải quyết Mã Uy thì phải giải quyết vấn đề phiền phức nhất đó là người đàn ông cầm cùng.
“Mã Uy ngươi cái gì cũng tệ, chỉ có mỗi đặt tên là hay. Kẻ bắn tên… Ha ha, không sai, bọn mày đều là những thằng hèn, hèn trong từ thấp hèn, ti tiện!”
Thượng Ất vừa nói vừa đạp chân xông lên, giống như một con báo đi săn cường tráng, lao vút, xuyên qua những chiếc xe việt dã bên trong đại sảnh. Với tốc độ cực nhanh như vậy khiến Mã Uy và đám tay chân hoa hết cả mắt, trong phút chốc phát ra những tiếng kêu kinh ngạc.
“Tốc độ nhanh quá, tên này là người sao?”
Tốc độ của Thượng Ất khi dồn toàn bộ sức mạnh đã sắp đạt tới điểm cực hạn của loài người, khoảng cách giữa hai bên được kéo lại gần đến hơn nửa trong khoảng thời gian có vài giây. Trên khuôn mặt Mã Uy lộ rõ sự kinh ngạc nhưng ngay lập tức bị che giấu bởi sự u ám, gã ta ra lệnh công kích không chút do dự, mà đúng lúc này Thượng Ất đang chạy tới ngay sau một chiếc xe jeep Toyota, Mã Uy bị hụt mất mục tiêu công kích trong chớp mắt.
Tạch!
Một âm thanh va chạm nhỏ vang lên bên cạnh Thượng Ất, Thượng Ất vội ngẩng đầu lên, thì thấy một luồng sáng đập trúng ngay kệ để hành lý bên trên mui chiếc xe việt dã Toyota, mượn lực va chạm, mũi tên liền đổi hướng bay trong nháy mắt, hung hăng đâm vào một vị trí quỷ dị ngay giữa cổ họng của Thượng Ất.
Quả nhiên là như vậy!
Thượng Ất rất điềm tĩnh khi đối mặt với mũi tên lao tới, hắn nhếch miệng cười lạnh lùng. Lần này thì hắn đã nhìn thấy rõ năng lực đặc biệt của đối phương rồi.
Trước mỗi lần bắn cung, gã đàn ông đều há to mồm, dường như đang phát ra tiếng hét, có điều Thượng Ất hoàn toàn không nghe được âm thanh gào hét đó, chắc chắn là anh ta đang phát ra những âm thanh giống như là cá heo ở trong giới động vật, có biên độ giống như năng lượng sóng âm cao tần, sau đó thông qua năng lượng tin tức được phản hồi lại, nhanh chóng xác địch vị trí của kẻ địch, hoàn thành tuyệt sát cuối cùng.
Càng tuyệt hơn đó là, gã đàn ông bắn cung không chỉ sở hữu mỗi một loại năng lực thần kỳ này. Nếu bình tĩnh xem xét, động tác bắn cung của anh ta đã đạt tới trình độ cấp đại sư. Tên nhãi này có thể tính ra được đường cung bay, sự va chạm cùng góc bắn trong một khoảng thời gian cực kỳ ngắn. Một gã bắn cung như vậy hoàn toàn có thể không cần đối diện trực tiếp với quân địch, chỉ cần không ngừng lợi dụng sóng âm thanh để định vị vị trí của kẻ địch, sau đó phối hợp với sự góc bắn của cung nỏ để tấn công…
Chẳng trách Ma Uy lại có được bộ dạng không hề sợ hãi như vậy, gã bắn cũng đúng là rất bá đạo, không chỉ sở hữu một năng lực định vị bằng sóng âm, mà còn có năng lực quan sát cực kỳ nhạy bén, trong quá trình tấn công có thể lợi dụng cung nỏ và sự chiết xa của các chướng ngại vật để hoàn thành việc tấn công chết người.
Thế nhưng, những thứ này đều vô dụng đối với Thượng Ất.
Công kích chiết xạ - một loại năng lực mà người bình thường cảm thấy vô cùng kỳ diệu thực ra lại rất hay bắt gặp trong tận thế hậu kỳ. Những điều kiện sinh tồn tàn khốc đã sớm huấn luyện những người may mắn sống sót thành những sát thủ kinh khủng, những người có thể sống sót đến kỳ thứ năm, trong mười người thì có đến năm người có thể sở hữu thủ đoạn chiết xạ như thế này, bao gồm cả Thượng Ất - người đang nỗ lực sinh tồn và biến mình trở nên mạnh hơn.
Còn về năng lực định vị bằng sóng âm… Thượng Ất nhíu mắt lại suy nghĩ kỹ càng, năng lực này của gã đàn ông kia đúng là có chút phiền phức thật. Thông thường, phạm vi tấn công của các sinh vật phát sóng âm rất rộng, tốc độ nhanh, muốn tránh đi hoàn toàn là điều không thể. Nên chạy né tránh không phải là cách hay nhất, Thượng Ất phải nghĩ cách phá nhiễu sóng âm định vị của đối phương, ví dụ như… tạp âm với âm thanh lớn!
“Đoàng!”
Thượng Ất dùng một quyền đập thẳng vào chiếc xe việt dã từ phía sau, chiếc xe to lớn lập tức phát ra âm thanh nặng nề, rung lắc lên vài cái rồi mới không phục lại sự tĩnh lặng, tiếng còi báo động inh tai mà Thượng Ất nghĩ tới không hề vang lên.
“Mẹ nó, đừng nói là mày tưởng mày đấm một phát thì chiếc xe sẽ phát còi báo động đấy nhé?”
Nhìn hành động kỳ quặc của Thượng Ất, đôi mắt của Mã Uy ánh lên sự kỳ dị, sau đó dường như hắn nghĩ ra điều gì liền chỉ thẳng tay về hương đầu Thượng Ất đang quay đầu lại bị đám tay chân cười hả hê, điên cuồng: “Mọi người mau nhìn con bò ngu ngốc này, đến ngay cả một chiếc xe có hệ thống cảnh báo tự động đóng mà nó cũng không biết, ha ha ha, rác rưởi chính là rác rưởi, đến ngay cả sự khác nhau giữa xe thường và xe xịn cũng không phân biệt nổi, ha ha ha, chọc ta chết mất thôi!”