Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 80: Kiêu Ngạo




     Vào bốn ngày trước, Tiến Nam đã trở thành một người nổi tiếng trong đoàn. Khi đó Hoàng Đào và Mã Uy bị một đám động vật điên cuồng ngăn lại trong một thời gian dài, đúng lúc này, Tiến Nam cầm nỏ trong tay đứng lên phía trước cửa lớn bắn một phát, chỉ vài phút đã dọn sạch đám dã thú ở trên đường. Sau đó, anh ta dựa vào khả năng bắn cung chính xác xủa mình, chiếm được hai cái siêu thị lớn, lập nhiều chiến công hiển hách cho đội.

Càng khiến cho Mã Uy khiếp sợ hơn là, sau đó, bọn họ gặp phải một đám người cảnh sát có trang bị đấy đủ, trong tay cầm súng, mặc áo chống đạn. Hai bên một lời không hợp bắt đầu cãi nhau, lúc này, chiếc nỏ trong tay Tiến Nam, giống như một hệ thống dạn đạo tia hồng ngoại, cho dù cảnh sát kia trốn như thế nào, cuối cùng cũng bị Tiến Nam giết chết từng người một.

Cả một tiểu đội cảnh sát đó! Trong lòng Mã Uy nổi sóng, kích động vô cùng!

Thế giới này thay đổi, cảnh sát đại diện cho quốc gia bạo lực máy móc, đã không còn khiến cho người khác sinh ra cảm giác sợ hãi như trước nữa. Chỉ cần có thực lực, Mã Uy hoàn toàn có thể tự lập ra quy tắc của thế giới!

Cho nên, khi Mã Uy nhìn thấy Thượng Ất một lần nữa, tâm trạng gã ta vô cùng hưng phấn. Hình ảnh Thượng Ất bị đám tay chân của mình đánh đấm, bị Tiến Nam bắn thành con nhím không ngừng xuất hiện trong đầu Mã Uy, nghĩ đến những điều này, linh hồn Mã Uy cảm thấy vô cùng sảng khoái!

Mã Uy không thể chờ được muốn được nhìn thấy tình cảnh đó ngay lập tức, hắn ta vừa định bảo tay chân của mình ra tay, một âm thanh run rẩy vang lên cắt đứt mộng tưởng của Mã Uy. Quản lý Tôn Nhân Kiệt của đại lý xe đang cố gắng khuyên bảo.

“Cậu Mã Uy, cậu cũng thấy đấy, cảnh sát ở đối diện chính là đội trưởng đội đặc công, nói không chừng gã ta có thể gọi thêm nhiều cảnh sát nữa đến, như vậy thì chúng ta không cần phải sợ những con dã thú hung dữ kia nữa. Hay là chúng ta ngồi xuống thương lượng một chút, xem có thể tìm ra được phương pháp cùng nhau chạy trốn không.”

“Thượng lượng mẹ ông cái * ấy! Ông bị sợ choáng váng rồi à? Hay là tên cảnh sát đó cho ông niềm tin sống sót? Cút ngay, nếu không ông đây giết chết ông bây giờ!”

Sắc mặt Mã Uy vô cùng dữ tợn, vết sẹo trên mặt cũng đỏ lên. Gã ta đã không đợi nổi muốn giết chết Thượng Ất rồi, chờ một giây đồng hồ thôi chính là một loại giày vò đầy đau khổ.

“Cậu Mã Uy, hay là cậu lo lắng… A!”

Tôn Nhân Kiệt cố gắng khuyên nhủ Mã Uy lần nữa nhưng không ngờ yết hầu đột nhiên đau xót, tiếng nói nhỏ dần. Một thanh chủy thủ sắc bén cắm thẳng vào cổ họng ông ta, phần đuôi của chủy thủy nằm trong bàn tay tái nhợt của Mã Uy. Thấy Tôn Nhân Kiệt làm chậm trễ chuyện báo thù của gã ta, Mã Uy lập tức đâm vào cổ họng Tôn Nhân Kiệt, ra tay tàn nhẫn, quả quyết khiến mọi người không phản ứng kịp.

“Ông nói gì, con mẹ nó ông nói sai à? Mấy người chỉ là thứ rác rưởi, chẳng lẽ không nhìn thấy tình hình thế nào à? Cảnh sát cái gì? Cứu viện cái gì? Chó má! Ông đây chính là cảnh sát, ông đây chính là pháp luật, ai dám ngăn cản tao, ông đây giết chết hết!”

Khóe miệng vô cùng dữ tợn, Mã Uy nói, chủy thủ trong tay quét ngang qua, màu đỏ từ cổ lập tức phun ra, Tôn Nhân Kiệt trừng to mắt, không thể tin được nhìn Mã Uy, hai bàn tay không ngừng che miệng vết thương lại. Đáng tiếc nơi lỗ hổng ở yết hầu không ngừng tràn máu ra, sức sống của ông ta cũng nhanh chóng biến mất.

“Phịch.” Một tiếng, thân thể ngã xuống đất. Sau ông chủ Hoàng, vị quản lý tối cao của đại lý xe Tôn Nhân Kiệt cũng chẳng còn sự sống.

Oanh!

Trong đám người đột nhiên phát ra tiếng kêu to hoảng sợ, mấy nhân viên trong cửa hàng đại lý xe bị cảnh máu tanh trước mắt dọa ngốc. Trong đó có một nam một nữ giống như ruồi bọ bị choáng váng, chỉ còn muốn chạy trốn. Người đàn ông cầm nỏ đứng bên cạnh không cần suy nghĩ, dây cung trong tay liên tục phát ra tiếng vang nặng nề, tiếng kêu rên liên tục truyền ra, đôi nam nữ kia lập tức nằm trong vũng máu.

“Mẹ nó, dù gì thì ông đây cũng là cảnh sát nhân dân, các người thật là quá đáng!”

Điền Bá nổi giận gầm lên một tiếng giơ súng chạy đến, bây giờ gã ta không thể nhìn nổi nữa, cái tên Mã Uy này còn hung ác hơn đám thú thoái hóa ngoài kia. Những con dã thú bên ngoài kia vì no bụng mới tấn công con người, ăn no rồi thì cũng không lạm sát người vô tội. Những những người này thì sai? Nhiều mạng người như vậy chỉ trong chốc lát đã bị tàn sát, có thể xem mạng người rẻ rúng như vậy sao?

Ông chủ Hoàng cũng được, Tôn Nhân Kiệt cũng được, rõ ràng đã cúi đầu nhận thua rồi, vậy mà tên Mã Uy kia vẫn không do đự gì mà giết chết bọn họ… Vì sao chứ? Chỉ đơn giản là khiêu khích sao? Hay là cảm thấy bọn họ có thể tùy tiện quyết định sống chết của người khác?

Người tàn nhẫn, giết người không chớp mắt như vậy hoàn toàn không xứng sống trên đòi này, Điền Bá quyết định phải dùng thân phận cảnh sát của mình thật tốt để giải quyết những tên côn đồ này!

“Ha ha, súng tự động, áo chống đạn… Nhìn quần áo có vẻ rất đáng sợ đó. Nhưng mà cảnh sát Điền Bá, anh cảm thấy chỉ với những thứ này có thể ngăn cản tôi sao? Hừ, nằm mơ! Tiến Nam, xử lý hắn cho tôi!”

Nhìn thấy Điền Bá xông đến, Mã Uy không vội tránh mà đứng nguyên tại chỗ, trên mặt lộ ra vẻ trêu tức Điền Bá. Mà hầu như cùng lúc đó, một mũi tên mang theo sự sắc lạnh xuất hiện trước mắt Điền Ba.

“Hừ!”

Dưới chân Điền Ba lảo đảo một cái, trong miệng phát ra một tiếng hừ lạnh, từ đầu vai truyền đến đau nhức kịch liệt khiến cho nửa người gã ta run lên… Điền Bá trúng tên rồi, cho dù gã ta đã cố gắng tránh đi, vẫn bị người đàn ông kia bắn trúng bả vai.

Thật ra tốc độ phản ứng của Điền ba đã rất nhanh, tuy vẫn còn kém hơn Thượng Ất ba lần nhưng so với người thường thì giống như thỏ chạy vậy. Hơn nữa, là đội trưởng đặc công, kỹ xảo chiến đấu của Điền Bá rất giỏi. Gã ta cũng không xông đến chỗ đối phương một cách mù quáng, trong nháy mắt khi mũi tên kia bắn đến, thật ra nửa người Điền Bá đã được xe việt dã ngăn cản. Có điều không biết người đàn ông cầm nỏ kia làm sao có thể làm được, anh ta chỉ tùy tiện bắn ra một mũi tên, lại giống như nó ở trong không trung có thể quẹo đi, bắn trúng Điền Bá bằng một góc độ không thể nào tưởng tượng được. Nếu không phải phản xạ của Điền Bá vô cùng nhanh, tránh đi chỗ hiểm, dùng bả vai của mình ngăn mũi tên đó lại, chỉ sợ lúc này mũi tên đã dâm xuyên qua trái tim của gã ta rồi!

Một mũi tên quỷ dị! Một mũi tên không thể nào tưởng tượng được!

Nhìn thấy Điền Bá ôm lấy bả vai đau đớn không chịu nổi, sắc mặt Thượng Ất dần dần trở nên nặng nề.

Từ đầu đến duối, hắn nhìn toàn bộ quá trình từ khi ông chủ Hoàng đến khi nhân viên cửa hàng đại lý xe bị giết. Người đàn ông cầm nỏ kia đúng là rất lợi hại, có một điều Thượng Ất không thể nào hiểu nổi, trước khi ông chủ Hoàng bị bắn chết, rõ ràng ông ta đã trốn vào sau lưng Tôn Nhân Kiệt, ông ta và người đàn ông cầm nỏ kia không chỉ cách nhau một cánh cửa mà còn cách nhau một người. Góc độ như vậy, cho dù người đàn ông cầm nỏ kia có bắn như thế nào thì cũng không thể nào bắn trúng ông chủ Hoàng được! Trừ khi tự mũi tên có thể quẹo đi… Đợi đã!

Thượng Ất đứng dậy, trong đầu chợt lóe lên, hắn nghĩ đến một khả năng - chẳng lẽ người đàn ông cầm nỏ kia không lại là người bình thường, mà là một người chứa gien thoái hóa có năng lực đặc thù? Cẩm thận nhớ lại quá trình lúc trước một lần nữa, trong lòng Thượng Ất dần dần sáng tỏ. Chỉ có giải thích như vậy thì mọi chuyện mới thông suốt được nhưng mà Thượng Ất vẫn cảm thấy kỳ lạ người đàn ông cầm nỏ kia điều khiển mũi tên như thế nào?

Ngay lúc này, giọng nói của Mã Uy lại truyền đến lần nữa, trong giọng nói mang theo sự khinh thường và kiêu ngạo.

“Ơ, sao cảnh sát Điền lại trốn mất rồi? Còn Thượng Ất nữa, con mẹ nó lúc mày hủy mặt tao kiêu ngạo lắm mà, bây giờ sợ rồi à? Tao cảnh cáo bọn mày, nếu như không chịu ra đây, ông sẽ giết hết đám người này!”