Nghe câu hỏi của đối phương, Điền Bá do dự một chút, ánh mắt nhìn về phía Thượng Ất. Sắc mặt Thượng Ất lạnh như băng, ánh mắt lạnh lùng khiến cho Điền Bá cắn răng trả lời.
“Chỉ có một mình tôi là cảnh sát, hai người kia đều là người thường, tôi tới đây để tìm xe, không thể đưa theo mấy người đi khỏi đây.”
“Ông!”
Trong đám người đó lập tức vang lên âm thanh thất vọng. Sắc mặt Tôn Nhân Kiệt như tro tàn, ngọn lửa hy vọng vừa nhen nhóm lên nhanh chóng biến mất. Bọn họ đợi cảnh sát đến cứu đã vài ngày rồi, hôm nay vất vả lắm mới nhìn thấy Điền Bá, đối phương lại nói cho họ biết họ chỉ đến để tìm xe?
Sự tức giận nhanh chóng lan truyền khắp mọi người, một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, mặc một bộ quần áo thoải mái ngắn tay đột nhiên đứng lên, xúc động hét lên với Điền Bá.
“Cảnh sát các người chỉ là thúng cơm thôi sao? Bốn ngày trước chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, con mẹ nó, bây giờ mày lại nói cho tao biết không có viện binh? Phế vật! Mấy người cảnh sát các người đều là phế vật! Ông đây tháng nào cũng nộp nhiều tiền thuế như vậy, cuối cùng lại chờ được câu không cứu được? Mấy người lưu manh xã hội đen kia bắt nạt chúng tao, cảnh sát các người cũng bắt nạt chúng tao, mẹ nó, ông đây mặc kệ, hôm nay mày nhất định phải cứu tao ra ngoài!”
“Ông chủ Hoàng, ông không cần phải như vậy, những người kia nghe thấy đó, bọn họ sẽ giết ông đấy!”
Tôn Nhân Kiệt ngăn cản ông chủ Hoàng nói tiếp, đúng lúc này, một giọng đàn ông âm trầm đột nhiên vang lên, khiến mọi người sợ đến mức run rấy.
“Ông chủ Hoàng, ông nói ai là xã hội đen hả?”
“Tôi… Tôi không nói anh. Cậu Mã Uy, tôi chỉ là nhất thời u mê, nói năng lung tung thôi, làm sao tôi có thể nói cậu là xã hội đen.”
Nhìn thấy mười mấy người vạm vỡ vây quanh mình, ông chủ Hoàng lộ vẻ sợ hãi.
Vỗn là sáng sớm hôm nay, ông chủ Hoàng đưa theo quản lý Tôn Nhân Kiệt kiểm tra xe chuẩn bị rời khỏi đây. Không ngờ bên ngoài đột nhiên có một đám đàn ông hung thần ác sát xông vào, không nói một lời lập tức cướp đi chìa khóa của mấy chiếc xe có tính năng tốt nhất. Ông chủ Hoàng đương nhiên không thể mặc kệ, để cho mấy nhân viên của mình phản kháng lại. Không ngờ cái người tên là Mã Uy này lại là người có thủ đoạn vô cùng độc ác, không chỉ hành hung, còn để cho người đàn ông mang nỏ kia bắn chết hai người bảo vệ bên ông ta.
Sau đó, mấy người còn sống trong khu bán xe bắt đầu đón nhận một cơn ác mộng, người nào có can đảm phản kháng sẽ bị hành hạ đến chết. Mấy nữ nhân viên có chút sắc đẹp bị những người đàn ông này kéo vào phòng nghỉ thay phiên nhau chà đạp. Cứ như vậy, Mã Uy cùng tay chân của mình ở trong này giằng co đến trưa, cho đến khi có người nghe thấy ở bên ngoài có tiếng động, Mã Uy mới cho người đàn ông cầm nỏ kia ra ngoài xem xét tình hình, bọn người ông chủ Hoàng mới có cơ hội ra ngoài nhìn thử. Chính là do ông chủ Hoàng không thể kìm chế được tâm trạng của mình, không cẩn thận nói ra những lời không nên nói… Lại đúng lúc bị Mã Uy kia nghe được, trong lòng lập tức sợ hãi, bất an, cả người cố gắng co lại sau lưng Tôn Nhân Kiệt, giống như đối phương không phải là người mà là một con dã thú ăn thịt người.
“A, ăn nói lung tung sao? Không có vấn đề gì đâu ông chủ Hoàng, tôi biết ông vô tâm nhưng mà con tôi rất nhỏ nhen, bây giờ ông có thể an tâm đi tìm chết rồi!”
Mã Uy nói, vỗ nhẹ lên thân thể mập mạp của ông chủ Hoàng, vừa nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông cầm nỏ, bàn tay để ngang họng làm một động tác cắt ngang. Gần như cùng lúc đó, một mũi tên nhanh chóng bắn đến, dưới chân ông chủ Hoàng lảo đảo một cái, hai tay che mắt, thân thể khổng lồ nặng nề ngã xuống đất, không ngừng la hét thảm thiết.
“A, mắt của tôi! Mã Uy, mày… Mày dám ở trước mặt cảnh sát… Giết… Giết…”
Cuối cùng ông chủ Hoàng không thể nói trọn vẹn câu nói đó, mũi tên sắc bén kia không chỉ đâm xuyên qua mắt ông ta mà còn đâm xuyên qua đại não của ông ta. Người đàn ông cầm nỏ này rất lợi hại, anh ta chỉ cần dùng một mũi tên đã có thể cướp đi tính mạng của một con người. Khiến cho Tôn Nhân Kiệt và đám người sau lưng vô cùng hoảng sợ.
“Hừ! Mù mắt chó của mày đi, dám nói xấu sau lưng Mã Uy tao? Bắn chết mày là nhẹ nhàng cho mày lắm rồi, ông đây đang vội rời khỏi đây, nếu không nhất định lôi mày ra ngoài kia cho chó ăn rồi!”
Nhổ một bãi nước miếng về phía thi thể, Mã Uy không để ý huơ chìa khóa xe trong tay, vỗ nhẹ lên mặt Tôn Nhân Kiệt, giọng điệu kiêu ngạo.
“Nghe nói trong đây có cảnh sát, ở chỗ nào, mang đến đây cho tôi xem xem.”
“Cậu Mã Uy, người cảnh sát kia đang ở bên cạnh đó.”
Nhìn qua thi thể còn đang run rẩy trên mặt đất, Tôn Nhân Kiệt run run đưa tay chỉ về phía ba người Thượng Ất. Theo ngón tay ông ta, Mã Uy vô thức nhìn qua, lại bất ngờ nhìn thấy gương mặt khiến cho hắn cả kiếp này không thể nào quên được.
“Là mày!”
Sắc mặt bình thản của Mã Uy lập tức trở nên khó coi, sự kiêu ngạo trong mắt bị sự tức giận thay thế.
“Là tôi, xem ra lần trước đánh anh tôi còn nhẹ tay rồi, lại để lại tai họa như anh đi hại người khác.”
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc ở đối diện, sắc mặt Thượng Ất kinh ngạc rồi trở nên hờ hững. Thế giới này thật đúng là nhỏ, không ngờ lại gặp lại Mã Uy ở đây. Đúng vậy, người quen trước mặt chính là bạn trai cũ của Vương Duyệt , Mã Uy. Có điều so với lần đầu nhìn thấy gã ta tại chỗ môi giới bất động sản, trên mặt Mã Uy còn có thêm một vết sẹo màu đỏ. Vết sẹo kia kéo dài từ khóe miệng đến huyệt thái dương, giống như một con rết khổng lồ ở trên mặt của gã ta, khiến khuôn mặt âm trầm, lạnh lùng của Mã Uy càng thên dữ tợn.
“Ha ha ha, ông trời thật sự mở mắt rồi, để tìm được mày, ông đây đã tìm cả nửa Thủ đô. Hôm nay chúng ta nên tính hết nợ cũ nợ mới với nhau luôn đi! Các anh em à, đây là bạn cũ của tao, nhất định phải hầu hạ cho thật tốt!”
Mã Uy kiêu ngạo nhìn Thượng Ất, khóe miệng cong lên lộ ra sự tàn nhẫn.
Hôm nay đúng là ngày may mắn của gã ta, không chỉ tìm được một số lượng lớn xe việt dã có tính năng tốt, còn gặp được Thượng Ất - kẻ thù đã làm mình bị thương lúc trước. Nhớ lại tình huống ngày hôm đó, vết sẹo trên mặt Mã Uy lại run lên.
Hôm nay, Mã Uy đã không còn là kẻ yếu hơn gà như lúc trước nữa, gã ta có năng lực có thể tùy ý quyết định sự sống chết của người khác! Vào thời điểm bốn ngày trước, lúc tận thế đến, mọi sinh vật đều bị biến dị, Mã Uy biết sức lực của mình yếu đuối, quyết định nhanh chóng lợi dụng quan hệ của cha mình lấy được trang bị, vũ khí tốt. Tiếp theo suốt đêm đi đến tìm người phụ trách công ty mà gã ta đã đi vay nặng lãi trước đó, Hoàng Đào, dùng vũ khí và trang bị làm điều kiện trao đổi, thuê một nhòm người có thân thể cường tráng, thủ đoạn tàn nhẫn làm tay chân của mình.
Sau đó, cả Thủ đô đều rung chuyển, Mã Uy phát hiện thời đại thuộc về gã ta cuối cùng đã đến rồi. Cuối cùng hắn ta có thể không kiêng kỵ gì mà cướp bóc, giết người, cường bạo phụ nữ… Hôm nay Mã Uy mang theo tay chân đi ra ngoài tìm xe, vì sự an toàn của mình, Mã Uy cố ý mang theo Hoàng Đào, người tay chân mạnh nhất của mình cùng đi ra ngoài.
Nói đến người đàn ông cầm nỏ này, Mã Uy thật sự vô cùng bất ngờ. Người này vốn dĩ cũng không xuất sắc trong số tay chân của gã ta, cả người gầy yếu, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng tay chân trong xã hội đen, khi đó Mã Uy cũng chẳng nhớ nổi tên của anh ta là gì, chỉ biết ngày thường tên đó rất hay loay hoay một loại cung nỏ gì đó trên tay.