Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 78: Unimog U5000




     “Đây là xe gì vậy? Sao có hình dạng kì lạ như vậy?”

Thượng Ất xuất thân từ nơi sơn dã, không hiểu nhiều về xe hơi cho lắm, nhìn thấy chiếc xe kỳ lạ như vậy, không khỏi quay đầu nhìn về phía Điền Bá.

“Đây là loại xe việt dã của Benz, Unimog U5000, loại xe việt dã to lớn nổi tiếng nhất!” Điền Bá đứng ở bên cạnh Thượng Ất, nhìn về phía chiếc xe kia, trong mắt lộ ra sự khen ngợi: “Đây là loại xe mới nhất, khắp thế giới chỉ có khoảng 100 chiếc. Đại đội đặc công của chúng tôi đã từng xin mua một chiếc làm xe đạc công phòng chống bạo lực. Đáng tiếc, thứ đồ chơi nầy quá đắt, tính cả chi phí trang bị thì hơn 10 triệu, cuối cùng bị bác bỏ.”

“Má nó, 10 triệu? Đắt quá! Nhưng mà bây giờ nhiều tiền cũng chẳng sao cả, tôi lấy chiếc xe này đi, tạo hình như thế này thật là có phong cách! Có đồ chơi này rồi, chúng ta chẳng còn sợ gì những con thú thoái hóa kia nữa rồi, ai dám ngăn cản thì cứ nghiền nó thành mảnh nhỏ!”

Vương Cương cành nhìn càng thích, chiếc xe này quả thật chính là tạo ra dành cho bọn họ. Có nó, đừng nói là xuyên qua bụi cỏ rậm rạo, cho dù là sông nhỏ cũng không ngăn cản được bước của bọn họ.

“Ừ, đề nghị của Vương Cương tốt lắm. Chiếc xe này có hệ thống động lực rất mạnh mẽ, động cơ là loại động cơ chuyên dùng cho các loại xe tải địa hình. Mặt khác, linh kiện của chiếc xe này, hệ thống điện tử, hệ thống chống nước đều được đặc chế, đi đường núi, khe rãnh hoặc sông nhỏ sâu ba thước không thể nào làm khó được nó. Chỉ có một vấn đề nhỏ khá phiền phức…” Điền Bá nói, vô thứ sờ mũi, chỉ vào vị trí lái: “Chiếc xe này có thể chống đạn, nếu không có chìa khóa thì không thể nào mở được cửa lái!”

Hôn mê…

Thượng Ất tức giận trừng Điền Bá một cái, trong lòng thầm nghĩ gã ta thật giống như một ông già nhiều tuổi, sao lại có thể nói chuyện một cách không đáng tin như tên nhóc Vương Cương kia như vậy. Xe này có thể chống đạn mà gã ta lại không nói sớm, khu vực này lớn như vậy, biết đi đâu tìm chìa khóa chứ, còn không bằng tùy tiện lấy một chiếc xe việt dã bình thường ở chỗ cửa ra vào.

“Lão đại, anh đừng sốt ruột, chúng ta vào trong tìm thử xem, lỡ như tìm được chìa khóa thì sao. Năm phút, chỉ năm phút thôi, xin anh đấy!”

Nhìn thấy Thượng Ất định bỏ qua chiếc xe này, Vương Cương không nhịn được mở miệng cầu xin. Cậu ta thật sự rất thích chiếc xe này, so sánh với những chiếc xe sang trọng ngoài kia, quả thật giống như một người đàn ông cao lớn với một đám trẻ, không hề có chút hứng thú lái xe một chút nào.

Nhìn thấy Vương Cương kiên trì, Thượng Ất do dự một lát, cuối cùng gật đầu đồng ý. Thật ra, Thượng Ất cũng cảm thấy khá kì lạ, theo lý thuyết, một khu thương mại lớn như vậy, nhất định có không ít người. Thế mà từ khi ba người họ vào đây, xung quanh vô cùng im ắng, không có một bóng người nào, chuyện này rất không hợp lý.

Đang suy nghĩ thì bống nhiên có một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, Thượng Ất lập tức quay đầu lại, chỉ thấy Vương Cương vừa ôm chặt một bên đùi chảy máu đầm đìa, vừa cố gắng chạy vào chỗ sâu trong đại sảnh. Phía sau anh ta có một người đàn ông mặc quần áo màu mè, trên tay cầm một chiếc nỏ không nhanh không chậm kéo nỏ, sau đó nhanh chóng bắn thẳng đến chân còn lại của Vương Cương.

“A! Chân của tôi… Đại ca, cứu tôi!”

Vương Cương kêu lên rồi ngã nhào trên đất, hai bên đùi bị nỏ bắn trúng tràn đầy máu tươi, rất nhanh, sau khi anh ta di chuyển lưu lại đằng sau hai vết máu chói mắt.

“Điền Bá, nổ súng!”

Không cần suy nghĩ, Thượng Ất lập tức bảo Điền Bá nổ súng. Chính hắn cũng khom người xuống, hai chân tập trung sức mạnh khổng lồ, cả người như một viên đạn, trong nháy mắt chạy về phía Vương Cương.

“Bùm!”

“Sưu!”

“Phốc!”

Mấy âm thanh liên tục vang lên. Âm thanh khó chịu chính là tiếng đạn bắn ra từ khẩu súng ngắn của Điền Bá. Âm thanh nhẹ nhàng, sắc bén, còn có tiếng xé gió là từ chiếc nỏ kia bắn ra. Cuối cùng là âm thanh vũ khí xuyên qua thân thể, là từ trong tay Thượng Ất truyền đến… Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Thượng Ất súng bàn tay của mình ngăn cản mũi tên bắn về phía Vương Cương!

“Đây là… Nỏ săn!”

Đầu ngón tay Thượng Ất chỉ đụng nhẹ vào mũi tên sắc bén kia, lập tức cảm thấy sự lạnh buốt, đau nhức kịch liệt truyền đến.

Đây không phải là tên của loại nỏ đồ chơi bình thường, đây là loại tên chuyên dùng cho nỏ đi săn có lực sát thương kinh người. Kiếp trước, Thượng Ất thấy có người dùng loại nỏ săn này giết thú thoái hóa, có một loại có phạm vi ba mươi thước, uy lực của nó có thể so với súng. Đừng nói là Vương Cương, cho dù là con thằn lằn đuôi đỏ hay con chó biến dị cũng sẽ bị hạ gục, có thể bị đứt gân, gãy xương.

Vận may của Vương Cương không quá xấu, nếu như Thượng Ất không thể ngăn cản được mũi tên này thì bây giờ Vương Cương chỉ còn là một cỗ thi thể thôi. Có điều Thượng Ất cũng đã bỏ ra cái giá không nhỏ, mũi tên này không chỉ đâm xuyên qua bàn tay của hắn, mà còn tạo ra vết thương trong lòng bàn tay của hắn, lộ ra cả xương trắng.

Một ngọn lửa giận xông thẳng lên đầu, Thượng Ất lạnh lùng che đi bàn tay bị thương, sát ý trong lòng nổi lên. Ba mũi tên này của đối phương đã hoàn toàn chọc giận Thượng Ất, Thượng Ất quyết định nhất định phải xử lý tên kia.

Vào lúc này, ở sâu trong đại sảnh xuất hiện vài bóng người, đi đầu là một người đàn ông mặc một chiếc áo màu lam ngắn tay, cố áo khá bẩn rải rác vài vết máu. Nhìn lên trên, mặt mũi người đàn ông kia vô cùng dơ bẩn, râu ria lởm chởm che hết cả nửa gương mặt của ông ta, cả người vô cùng nhếch nhác. Sau lưng ông ta có ba bốn người thanh niên trẻ tuổi cao thấp khác nhau, vẻ mặt sợ hãi nhìn ra ngoài.

“Chờ một chút, không cần nổ súng. Xin hỏi các người là cảnh sát phải không, là đến cứu chúng tôi sao?”

Giọng nói của người đàn ông đi đầu run rẩy, Thượng Ất nghe trong đó có chút vui mừng. Rõ ràng bọn họ đã hiểu nhầm từ bộ quần áo đặc công của Điền Bá, cho rằng có cảnh sát đến cứu bọn họ.

“Tôi là Điền Bá, đội trưởng đại đội đặc công, các người là ai? Còn người cầm nỏ kia tại sao lại tấn công chúng tôi?”

Điền Bá tránh sau một chiếc xe Land Rover, người đàn ông cầm nỏ kia rất lợi hại, vừa rồi Điền Bá chỉ mới bắn một phát súng đã không nhìn thấy người đối phương nữa. Theo bản năng, Điền Bá nhận ra mình đã gặp phải một cái gốc cứng rồi, một khi không cẩn thận sẽ bị một tên của đối phương xử lý.

“Tôi là quản lý ở đây, tên là Tôn Nhân Kiệt, những người ở sau lưng tôi là nhân viên của tôi, chúng tôi đều là người tốt, không có ác ý. Còn người cầm nỏ kia…” Tôn Nhân Kiệt nhìn về phía người đàn ông cầm nỏ, trong giọng nói có chứa sự sợ hãi, cẩn thận nói: “Anh ấy và đồng bạn của anh ta đến đây mượn xe, bọn họ chọn trúng chiếc xe Unimog U5000, đang đi vào trong phòng lấy chìa khoá xe.”

Mượn xe? Lấy chìa khóa xe?

Thượng Ất nhìn về phía Điền Bá, trên mặt hai người đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Không ngờ ngoài bọn họ còn có người khác chọn trúng chiếc xe việt dã đặc chủng này. Xem ra người tinh mắt không chỉ có bọn họ, đối phương nhất định hiểu rất rõ về chiếc xe này, cũng không biết thân phận của đối phương là gì, vì sao lại có thể ra tay độc ác như vậy.

“Đúng rồi, cảnh sát Điền, mấy người đến bao nhiêu người? Có thể cứu chúng tôi đi ra ngoài không?”

Nhìn thấy Điền Bá im lặng không nói, mấy người thanh niên bên cạnh Tôn Nhân Kiệt không nhịn được nói lớn. Từ khi bắt đầu tận thế cho đến nay là bốn ngày rồi, họn họ kiên nhẫn, nhịn đói chờ đợi đã lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy một người cảnh sát, Điền Bá có thể cứu bọn họ ra ngoài hay không, đối với bọn họ rất quan trọng.