Lời của Điền Bá cũng có chỗ có lý, thời gian hôm nay khá gấp gáp, nếu trước khi trời tối mà còn chưa đi qua khu rừng rậm này thì nguy hiểm mà ba người gặp phải sẽ tăng lên gấp mấy lần. Chiến đấu với thú thoái hóa trong đêm tối không khác nào tự đi tìm đường chết.
Điều quan trọng nhất chính là, Thượng Ất còn phải trở về khu Mỹ Hảo để giấu vật tư, ba người thì có thể mang theo được bao nhiêu chứ? Đúng là Thượng Ất cần có một chiếc xe có không gian lớn, tính năng tốt. Có điềuphải tìm chiếc xe việt dã có tính năng cao, không gian lớn ở đâu?
Trên đường đi, Thượng Ất còn phát hiện rất nhiều xe hỏng. Có thể ngoài xe con gia đình thì không có xe vận tải, bọn họ cần một loại xe việt dã thì rất khó tìm thấy.
Thượng Ất ngẩng đầu nhìn về phía Điền Bá, gã ta đã đưa ra đề nghị thì nhất định trong lòng đã có sự tính toán.
“Từ đây đi theo hướng đông khoảng 700 mét, có một cửa hàng bán xe tư nhân. Tháng trước có một vị lãnh đạo đi đến đó thị sát, tôi phụ trách công việc bảo vệ.”
Điền Bá nói, sau đó tháo mũ đặc công xuống, xoa xoa mái tóc đã ướt nhẹp mồ hôi. Lần này ra ngoài, Điền Bá trang bị rất đầy đủ, mang theo súng, mặc đồng phục cảnh sát, hoàn toàn khôi phục lại đáng vẻ khi đi bắt Thượng Ất lúc trước. Không biết có phải do sợ hãi hay không, hay là do sắp đến cục cảnh sát, gã ta cố ý khôi phục lại thân phận đặc công của mình.
Giờ phút này, trong ba người thì Điền Bá lại là người có vẻ oai phong nhất, khiến cho người khác cảm thấy rất an toàn. Mà một người mặc quần áo bình thường, nhàn nhã như Thượng Ất lại khiến cảm giác tồn tại của hắn giảm thấp xuống.
Sau khi đội mũ giáp lên, Điền Bá lại nói tiếp, giọng điệu chắc chắn.
“Chỗ đó có rất nhiều xe nhập khẩu, Porche, Bingley, BMW, Benz, Land Rover, Audi… Tóm lại tất cả loại xe mà mọi người biết, chỗ đó cái gì cũng có.”
“Thật vậy sao? Tôi lớn đến chừng này rồi mà chiếc xe đắt tiền nhất tôi lái chỉ có giá 20 mấy ngàn, vẫn chưa bao giờ được sờ vào những chiếc xe sang trọng kia. Anh Điền, thực sự là Bingley sao? Một chiếc xe sang trọng đáng giá năm triệu đó, ha ha, thật sự muốn lái đi một vòng xem sao.”
Đàn ông đều yêu thích xe, Vương Cương cũng không ngoại lệ. Nghe thấy có thể tùy ý chọn lấy một chiếc xe sang trọng, cậu ta cũng cảm thấy vô cùng hưng phấn, trên mặt thể hiện vẻ hận mình không thể đển đó ngay lập tức để lấy được một chiếc xe đắt tiền nhất.
“Lão Điền, anh nói đó đều là xe mới à? Có đủ nhiên liệu cho chúng ta chạy đến mục tiêu không?”
Dù sao cũng đã sinh sống trong thời tận thế, Thượng Ất để ý đến mọi thứ rất tỉ mỉ. Xe việt dã có tính năng càng tốt thì càng tốn nhiên liệu, đây là điều hiển nhiên. Ở kiếp trước, do thú thoái hóa tàn phá bừa bãi, việc khia thác nhiên liệu, tinh luyện kim loại hầu như bị đình trệ. Hàng trăm, hàng ngàn chiếc xe trở thành một đống sắt vụn. mãi cho đến năm thứ ba sau tận thế, những nhà khoa học gia của chính phủ Trung Quốc mới lợi dụng năng lượng tinh hạch, nghiên cứu, chế tạo ra loại nhiên liệu mới, lúc đó mới miễn cưỡng giải quyết được vẫn đề vận chuyển của con người.
Thượng Ất không muốn đến lúc bị thú hoái hóa tập kích mới phát hiện xe không có nhiên liệu, vậy thì chẳng bằng dựa vào hai chân của mình đến điểm mục tiêu.
“Nhiên liệu không có vấn đề, do chính phủ muốn đẩy mạnh khu thượng mại phát triển cho nên đã cố ý tu sửa lại một trạm xăng dầu rất lớn. Khu vực này không chỉ có đầy đủ nhiên liệu, mà còn có một khách sạn to lớn có thể tắm rửa nghỉ ngơi. Thật ra nếu không phải lên đường gấp rút, chúng ta có thể biến nơi này thành trạm tiếp tế, vật tư ở đó nhiều hơn tưởng tượng của các người rất nhiều.”
Nói đến phương tiện công cộng và các kiến trúc của chính phủ, Điền Bá nói rất chậm rãi, thong thả, tự tin. Thân phận đội trưởng đội đặc công ở Thủ đô có tác dụng rất lớn, trước kia, Điền Bá dựa vào thân phận này mà đi đến những nơi như thế này rất nhiều, hơn nữa phần lớn đều miễn phí. Chỉ vì tai ương ấp đến trên toàn cầu, cuộc sống hạnh phúc của con người đã một đi không trở lại, cho nên khi nói đến những thứ này, giọng điệu của Điền Bá có chút uể oải.
“Vậy còn chờ gì nữa, nhanh đi chuẩn bị xe thôi! Cái đuôi thằn lằn này sắp đề chết tôi rồi, thật là nặng!”
Vương Cương giơ cả hai tay tán thành với ý kiến của Điền Bá. Vì vậy, dưới sự dẫn dắt của Điền Bá, ba người rời khỏi đường nhựa, mọi người cẩn thận đi xuyên qua bụi cỏ. Nửa giờ sau, ba người đứng trước một tòa nhà.
“Má nó, đây là chỗ bán xe sao? Anh Điền, anh có chắc là chỗ chúng ta đến không phải là cung điện của hoàng đế chứ?”
Xa xa, một tòa nhà cao lớn đứng trên mặt đất bằng, khung giá thép cao khoảng hai mươi thước sáng rỡ dưới anh nắng mặt trời. Cửa chính hai bên rất sang trọng, được tạo hình kỳ dị, kỹ thuật điêu khắc tinh xảo, vô cùng sống động, vô cùng tráng lệ, cửa sổ thủy tinh lấp lánh phản chiếu ánh sáng bảy màu, hơi thở phủ quý, xa xỉ ấp vào mặ, khiến cho Vương Cương há hốc miệng thật lâu vẫn chưa khép lại được.
“Phong cách trong kiến trúc của Trung Quốc trước nay đều như vậy. Mặt khác, ở đây còn có sự đầu tư của nhiều nước khác, nếu như không làm cho nó xinh đẹp, làm sao thể hiện ra được khí phách của nước ta chứ?”
Điền Bá nói, quen đường đi thẳng đến khu vực trung tâm của tòa nhà: “Ở lầu một này, phía trước là khu vực xe việt dã, khu bên trái là xe thương vụ, khu bên phải là hỗn hợp. Khu trong cùng có một số lượng lớn xe cải tiến. Thật ra nếu không phải tình hình giao thông ở bên ngoài quá kém, lấy loại RV(*) là tốt nhất.”
(*)RV (Nhà trên xe): xe có hai chức năng “phòng” và “xe”, một loại xe có thể di chuyển và có các thiết bị cần thiết của nhà.
“Ha ha, nhìn thấy anh Điền hiểu rõ xe như vậy, RV là tốt nhất rồi, có thể tìm được chỗ nào đó không có người ừ ừ, he he, anh hiểu mà!”
Vương Cương nói, ánh mắt nhìn Điền Bá ra vẻ mọi đàn ông đều hiểu. Trong lòng Điền Bá không phản ứng lại Vương Cương, trực tiếp đi đến đại sảnh.
“SUV 4000, xe này rất tốt. Land Rover thắng tốt, cái này cũng rất tốt! Ơ, đây là xe Porche Cayenne mới ra này, chậc chậc, xe này đắt lắm đó!”
Vừa vào nhà, Vương Cương thả cái đuôi thằn lằn xuống đất, nhìn xung quanh bốn phía. Trong đại sảnh mấy ngàn mét vuông trống rỗng, không có bất kì người nào. Chỉ có các nhãn hiệu xe được trưng bày trên đài, dưới ánh nắng mặt trời tỏa ra hào quang xa hoa.
Đứng tại trung tâm đại sảnh, Thượng Ất nhìn xung quanh, trong lòng vô cùng thổn thức. Tính toán sơ qua thì giá trị của khu xe này đã vượt ra ngoài tưởng tượng của hắn. Ở trong này, tùy tiện lấy một chiếc xa đều đáng giá hơn cái phòng ở nhỏ của hắn rồi. Nếu như tận thế không đến, Thượng Ất chỉ là một người bình thường, chỉ sợ cả đời này, cho đến khi chết cũng chẳng thể nào có cơ hội đứng ở đây, đừng nói đến việc tùy tiện lựa chọn loại xe mình thích.
Số mệnh rất công bằng, ông trời lấy của người cái gì quý giá, sẽ đền bù lại cho người đó một cách bất ngờ. Bây giờ đã có một cửa hàng xe sang trọng thế này rồi, trong tương lai, có lẽ sẽ có một đống phụ nữ xinh đẹp cùng hắn hưởng thụ nữa. Có lẽ qua vài năm nữa, cả Thủ đô, Trung Quốc, thậm chí cả thế giới đều thuộc về Thượng Ất hắn, khi đó sự sống chết của vạn vật sẽ dựa vào hắn, hắn chính là thần, chúa tể của các vị thần!
“Ôi đệch! Đại ca, anh xem tôi vừa tìm được cái gì này?”
Thượng Ất còn đang chìm trong suy nghĩ thì bị tiếng kêu sợ hãi của Vương Cương làm cho thức tỉnh. Nhìn về phía phát ra tiếng, chỉ thấy Vương Cương vô cùng kích động chạy đến một gian thủy tinh độc lập ở sâu trong đại sảnh. Ở trên giá đỡ có một xe việt dã có thể tích lớn như một chiếc xe tải, cao hơn ba thước, nặng ít nhất năm tấn nằm yên tĩnh. Ngoại hình dữ tợn, bề ngoài màu đen mang theo sự lạnh lẽo, từ xa xa, chiếc xe này giống như một con quái vật thười tiền sử khiến người ta khiếp sợ!