“A a!”
Vương Cương đưa ra hai ngón tay cái, không hề che dấu sự sùng bái đối với Thượng Ất. Vốn nhìn thấy mọi người còn đang tránh né sự tấn công của mấy con vật kia, thậm chí còn có người bị cắn cổ lôi đi, điều này khiến cho Vương Cương cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Trận thắng lợi này của Thượng Ất khiến cho Vương Cương cảm thấy rất hả giận!
Dã thú trở nên mạnh mẽ, con người cũng trở nên mạnh mẽ, con người chẳng hề yếu ớt, thế giới này còn có hy vọng. Chỉ cần đi theo Thượng Ất, một ngày nào đó cậu ta cũng sẽ trở nên mạnh mẽ như thế.
“Đinh!”
Một tiếng vang thanh thúy đánh vào trong tai ba người, Thượng Ất quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Điền Bá giơ lên một tinh hạch năng lượng màu đỏ hồng khá to, vẻ mặt vui mừng đi về phía Thượng Ất. Lớn, thật lớn, thật sự rất lớn! Hoàn toàn vượt ngoài tưởng tượng của mọi người, viên tinh hạch năng lượng này to như quả trứng ngỗng, một tay Điền Bá không thể cầm trọn.
Nhìn thấy ánh sáng vô cùng mê người tản ra từ tinh hạch năng lượng, khóe miệng Thượng Ất hiện ra nụ cười thỏa mãn. Lần mạo hiểm này rất đáng giá, viên tinh hạch năng lượng này có thể nói là loại cực phẩm.
Trong lòng nhanh nhẹn tính toán, Thượng Ất kinh ngạc nhận ra, viên tinh hạch năng lượng này ẩn chứa năng lượng sinh vật, đủ nâng cao lực chiến đấu của hắn lên 2 đến 3 lần. Nếu đổi theo thức ăn bình thường thì…, một viên tinh hạch này có giá trị ít nhất khoảng một tấn thức ăn!
Thượng Ất không tự chủ được nhìn về phía thi thể con chó cảnh sát bị biến dị, trên mặt lộ ra vẻ cảm khái. Bọn họ thật sự rất may mắn, con chó cảnh sát này có được một viên tinh hạch năng lượng tinh thuần như vậy, nhất định sức chiến đấu của nó cũng rất khủng bố. Chắc hẳn trong mấy ngày nay, con chó biến dị này cũng đã giết chết không ít con mồi, nếu không chỉ dựa vào sự thoái hóa của nó, nó không thể ngưng tụ ra viên tinh hạch tinh thuần trong thời gian ngắn như vậy.
Cũng may có con thằn lằn đuôi đỏ hỗ trợ, nếu không phải có độc của nó hỗ trợ, có thể con chó này đã cắn chết ba người bọn họ rồi. Tất cả mọi chuyện khá hoàn mỹ, trong lúc nhất thời, Thượng Ất còn cảm thấy mình đã được một vị thần tiên nào đó nhìn trúng, rồi âm thầm ra tay giúp đỡ.
“Ôi, tinh hạch thật xinh đẹp. Đại ca, thứ này có thể ăn được không?
Vương Cương cẩn thận đến gần nhìn ngắm tinh hạch trong tay Thượng Ất. Tinh hạch tản ra ánh sáng màu đỏ mê người, bóng loáng như đã cuội, đối với người mới thấy lần đầu như Vương Cương, giống như đang nhìn thấy một thiếu nữ không một mảnh vải che thân.
“Có thể ăn nhưng mà anh không thể ăn.”
Tay vừa lật, tinh hạch đã biến mất trong tay Thượng Ất. Cùng lúc đó, hai viên tinh hạch năng lượng khoảng bằng ngón cái xuất hiện ở lòng bàn tay.
“Vừa rồi biểu hiện của hai người vô cùng tốt, cái này cho hai người, hấp thu hết nó, có thể khiến cho hai người mạnh hơn.”
“Đệch, lão đại thật là nhân nghĩa!”
Vương Cương giơ ngón tay cái lên, không hề che giấu sự ca ngọi nào, trong mắt vô cùng vui mừng.
Vương Cương rất biết điều, loại tinh hạch cực phẩm gã ta không thể nào nhòm ngó tới được, có điều cũng là thịt, nhỏ cũng chẳng phải là bánh bao. Thượng Ất có thể lấy tinh hạch ra thưởng cho gã ta, Vương Cương đã vô cùng thỏa mãn. Hơn nữa, gã ta không ngốc, đi theo ông chủ hào phóng như vậy, từ nay về sau nhất định sẽ không thiếu gì bảo bối.
“Sau khi hấp thu năng lượng tinh hạch cũng đừng nhàn rỗi, đi nhặt cái đuôi của con thằn lằn lên.”
Nhìn thấy Vương Cương không hề khách sáo nuốt mất tinh hạc năng lượng, Thượng Ất bảo anh ta nhặt cái đuôi mà con thằn lằn đuôi đỏ bỏ lại.
“Đệch, nặng quá! Lão đại, thứ này có thể ăn sao?”
Vương Cương vừa cố gắng ôm lấy cái đuôi, thứ này nặng khoảng bốn mươi, năm mươi cân, Vương Cương vừa tưởng tượng.
“Có thể ăn, hơn nữa có rất nhiều năng lượng sinh vật. À… Cũng không kém gì viên tinh hạch mà cậu vừa mới dùng kia đâu.”
Thượng Ất thản nhiên nói, trong lòng lại vô cùng tò mò.
Vài năm sau khi tận thế, những người còn sống đã bắt đầu ăn thử thịt của các động vật thoái hóa, cái đuôi của thằn lằn đuôi đỏ này là loại nguyên liệu nấu ăn quý giá nổi tiếng nhất. Nghe nói có một nhóm người thường xuyên phái người đi thu thập đuôi này, nghĩ lại chỉ biết hương vị nhất định không tồi. Đời trước Thượng Ất sống rất thảm, đừng nói nếm thể loại nguyên liệu nấu ăn quý giá này, ngay cả sờ cũng không có tư cách.
“Ha ha, vậy thì thật tốt, lão đại, anh yên tâm, nướng thịt là sở trường của tôi, đêm nay anh đợi mà được nhấm nháp đồ ngon đi!”
Nghe thấy có thể ăn, toàn thân Vương Cương đều tràn đầy năng lượng. Cái đuôi thằn lằn khoảng bốn mươi, năm mươi cân trên vai giống như chẳng nặng chút nào, bước chân vô cùng thoải mái. Thấy vậy, Thượng Ất mỉm cười, quay đầu nhìn về phía thi thể con chó kia, trong lòng có chút tiếc nuối. Thật ra thịt của con chó này cũng có thể ăn nhưng đã bị thằn lằn đuôi đỏ cắn một cái, chất độc trí mạng đã sớm chạy khắp cơ thể, đáng tiếc phải bỏ lại mấy trăm cân thịt chó ngon miệng.
Thu dọn đơn giản một chút, ba người lại tiếp tục lên đường. Trước khi chuẩn bị đi, Thượng Ất cố ý dùng một chiếc bình nhỏ nhặt một ít vi khuẩn gây bệnh trên xác con chó, cẩn thận cất kỹ trong người. Con thằn lằn đuôi đỏ xuất hiện đã nhắc nhở Thượng Ất, so với khu Hoa Tụng, sinh vật thoái hóa bên ngoài có rất nhiều chủng loại, tình huống nguy hiểm. Một khi không gặp may, lại gặp phải con chó thoái hóa bị biến dị lớn như vậy, có lẽ chiếc lọ đựng vi khuẩn này có thể giúp đỡ mình thoát nạn.
Trong vô thức đã đến khoảng giữa trưa, bởi vì con đường khá rậm rạp, chỉ trong mấy giờ, ba người còn chưa đi được một phần ba quãng đường. Nhìn bản đồ, khoảng cách đến khu Mỹ Hảo còn ít nhất bốn năm km. Nếu như không nghĩ cách chạy nhanh lên, chỉ sợ đến tối bọn họ cũng không thể đến được.
“Thượng Ất, hay là chúng ta tìm xe đi, cứ đi như vậy, chỉ sợ không kịp.”
Nhìn về bụi cỏ và rừng cây rậm rạp ở phía trước, Điền Bá hơi lo lắng.
Ở đây cây xanh rất nhiều, bởi vì chính phủ muốn làm nơi đây nổi bật không giống như những nơi khác, cho nên mở gần chục km vuông nhà nghỉ ở trong đây. Do đó, con đường nhựa cũng được thiết kế quanh co khúc khủy, cây xanh, hồ nước bao quanh. Nếu đi theo con đường này, quãng đường mà ba người phải đi sẽ tăng thêm.
“Xe? Anh muốn lái xe chạy xuyên qua mấy bụi cỏ này?”
Thượng Ất ngẩng đầu nhìn về phía Điền Bá, trên mặt đối phương là sự lo lắng. Rõ ràng Điền Bá đang vô cùng sốt ruột muốn nhanh chóng chạy đến cục cảnh sát, giống như vợ và con gái trong lòng gã ta đang không ngừng nhắc nhở gã ta phải nắm chặt thời gian.
“Đúng vậy, ý tôi là tìm một chiếc xe việt dã lớn, tốt nhất là loại xe việt dã thích hợp như Benz hay Land Rover. Như vậy chúng ta không những có thể đi xuyên qua bụi cỏ, còn giảm bớt gánh nặng cho bản thân… Thượng Ất anh cảm thấy như thế nào?”
Điền Bá cố gắng duy trì giọng điệu bình tĩnh, thằn lằn đuôi đỏ xuất hiện khiến cho gã ta hiểu được, chỉ dựa vào bản thân mình, gã ta vĩnh viễn không thể đi ra khỏi khu rừng rậm rạp này. Nếu như Thượng Ất không gật đầu, chuyện này sẽ không thể thực hiện được.
“Cũng được!”
Thượng Ất gật đầu đồng ý nhưng trong lòng lại âm thầm lắc đầu.
Theo suy nghĩ của hắn, thật ra Thượng Ất cũng không đồng ý lái xe về phía trước. Nguyên nhân rất đơn giản, âm thanh của xe lớn, mục tiêu lớn, rất dễ trở thành mục tiêu tấn công của thú thoái hóa. Mặt khác, một khi tính năng của xe không tốt, hoặc kỹ thuật điều khiển quá cứng ngắc, bây giờ địa hình ở đây phức tạp, bọn họ rất dễ bị lạc trong bụi cỏ và rừng cây không thể nào thoát ra.