Thượng Ất không do dự nữa, con dao trong tay sáng lạnh lùng giữa không trung, cái đầu to đùng của con chó nghiệp vụ thoái hóa bị chặt một đường trong nháy mắt.
“Đáng chết, cơ thể của thú thoái hóa biến dị đúng là rắn chắc thật!”
Đạp lên cơ thể con thú thoái hóa, Thượng Ất dùng sức rút con dao ra, ở chỗ vết dao sắc nhọn có thể nhìn thấy rõ một đoạn xương cỡ tầm đầu ngón tay. Là một con thú thoái hóa biến dị cấp cao, xương cốt của thú thoái hóa chắc chắn hơn xương cốt thông thường rất nhiều, nếu như tiếp tục dùng lực chém như vậy thì chẳng mấy chốc con dao sẽ bị gãy.
“Phập!Rắc rắc!”
Lại tiếp tục một dao chặt xuống, Thượng Ất hoàn toàn không quan tâm đến việc trên con dao đã xuất hiện những vết nứt. Hắn phải đoạt được tinh hạch trong đầu con chó nghiệp vụ thoái hóa trước khi con cự đà đuôi đỏ kia tìm được họ. Nếu cứ tiếp tục kéo dài, với hệ thống khứu giác còn nhạy cảm hơn gấp một trăm lần mũi chó kia thì chẳng mấy chốc nó sẽ tìm tới đây.
“Để tôi giúp anh!”
Nhìn thấy con dao trong tay Thượng Ất tổn hại đến mức đứt gãy, Điền Bá xông lên vung mạnh con dao không chút do dự. Điền Bá biết Thượng Ất đang tìm cái gì, chắc chắn tinh hạch năng lượng chính là bảo bối, một cơ hội tốt như vậy tuyệt đối không thể bỏ qua.
Trong thoáng chốc, dưới bầu trời nắng ráo sáng sủa, hai người đàn ông điên cuồng chém mổ thi thể con chó kia, mặc kệ máu tươi bắn tung tóe lên người cũng mặc kệ. Vương Cương nhìn thấy cảnh tượng vừa đầy máu lại vừa quỷ dị thì trong lòng không khỏi cảm thấy kinh hoàng, chắc chắn Thượng Ất và Điền Bá đang tìm kiếm thứ gì đó, vậy đó là đồ vật như thế nào chứ?
Vương Cương rút dao ra, định tiến tới hỗ trợ nhưng lúc này một âm thanh tê tê.. ê… ee kỳ quái truyền tới tai từ phía bên cạnh. Ba người lập tức dừng lại, đứng thẳng người, cuối cùng ánh mắt tập trung vào một cơ thể cực lớn, uốn lượn tràn đầy mỹ miều… Cuối cùng cũng đến rồi, hung thủ giết chết con chó nghiệp vụ thoái hóa biến dị, cuối cùng thì con cự đà đuôi đỏ có độc cũng đã xuất hiện rồi!
“Không được dừng lại, tiếp tục tìm năng lượng tinh hạch!”
Thượng Ất nói nhỏ, ra hiệu cho Điền Bá, Vương Cương tiếp tục tìm tinh hạch bên trong thi thể kia, còn mình thì lao về phía thân ảnh khủng khiếp kia không chút do dự.
“Mẹ nó, đây là… khủng long sao? Đại ca cẩn thận đấy!”
Vương Cương kêu lên đầy kinh ngạc, một con cự đà to như con nghé con chỉ có thể xuất hiện trong chương trình khủng long Kopp mà thôi.
Con cự đà đạp vào mặt kia, mối một cái móng vuốt của nó còn dài hơn cả con dao trong tay bọn họ, bốn cái chân thô kệch chẳng khác gì chân voi. Đặc biệt là cái miệng chứa đầy những chiếc răng sắc nhọn, và cả cái đuôi đỏ dài ngoằng với những cái gai nhọn… Vương Cương kinh hồn bạt vía nhìn đối phương, chắc chắn thằng nhóc này có thực lực xé nát bất kỳ sinh vật nào ngăn cản nó.
Cái chỗ mở ra kia căn bản không phải là mồm mà là một cái máy nghiền được chế tạo từ sắt thép, cái thứ đang vung vẩy kia không phải là đuôi, mà là một cái cái gậy cực kỳ to lớn.
Đối phó với loại sinh vật khủng khiếp như thế này, con người chỉ có một lựa chọn duy nhất là chạy trốn, căn bản không hề thể nắm được phần thắng. Thế nhưng Thượng Ất cứ cầm một con dao mà lao thẳng tới, thậm chí trên đường lao tới vẫn còn thời gian cởi áo, dùng hai tay cầm chặt lấy con dao thay vì một tay, đưa ra phía ngay trước ngực với một tư thế vô cùng cổ quái.
“Thật ngầu!”
Giây phút này, Vương Cương đã hoàn toàn phục Thượng Ất. Dù một giây sau Thượng Ất có bị cắn đứt thành hai đoạn thì nó cũng không thể thay đổi được hình tượng với một địa vị tối thượng trong lòng Vương Cương. Đây mới chính là chiến sĩ, rõ ràng biết sẽ phải chết nhưng vẫn dũng cảm chiến đấu trực diện, dũng khí này thực sự đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của Vương Cương.
“Rắc rắc!”
“Phập!”
Hai âm thanh kỳ quái đồng thời vang lên, Vương Cương dụi mắt, nhìn Thượng Ất với khuôn mặt sững sờ.
Sự việc không hề xảy ra theo như những gì Vương Cương tưởng tượng, Thượng Ất cũng không hề bị cự đại đuôi đỏ có độc cắn chết. Ngược lại, một cái đuôi còn thô kệch hơn cả cái eo của Vương Cương, dài tầm ba phân màu đỏ đang điên cuồng nhúc nhích dưới chân Thượng Ất. Vết dao chém còn mới nguyên, dòng máu màu xanh của thằn lằn không ngừng phun ra từ vết thương như vòi phun nước, tạo thành một vũng máu tanh ngòm trên những bụi cỏ.
Một dao chém đứt đuôi! Thượng Ất vẫn dùng con dao đó, chặt đứt đuôi con cự đà có độc trong nháy mắt!
“Hứ, súc sinh đúng là súc sinh, cơ thể có to lớn cũng vô dụng.”
Thượng Ất vẩy vẩy con dao trong tay, từng giọt hỗn hợp sền sệt màu đỏ trên con dao văng đầy xuống đất. Trong đó có máu của con chó nghiệp vụ thoái hóa, cũng có máu xanh của con cự đà đuôi đỏ có độc. Vì cái đuôi đỏ của nó đã bị Thượng Ất dùng một dao chém đứt nên để lại vết thương to cỡ khuôn mặt đang không ngừng phun máu.
Con cự đà với cái đuôi đỏ có độc vốn hung hăng giờ đang nhìn Thượng Ất một cách hoảng sợ, cái lưỡi với đầu lưỡi cẻ đôi điên cuồng lè ra, thụt vào trong không trung, như thể cảm nhận được luồng khí tức nguy hiểm phát ra trên người Thượng Ất.
Thực sự con cự đà đuôi đỏ có độc không nghĩ ra vì sao một tên nhân loại nhỏ bé lại có thể khiến nó bị thương nặng như vậy? Nó đã ăn mười mấy mạng người khác nhau, tại sao tên này lại lợi hại như vậy?
Thượng Ất nhìn chăm chú con cự đà đuôi đỏ bằng ánh mắt lạnh lùng, con dao trong tay một lần nữa lại được đặt trước ngực ở một góc ngang quỷ dị.
Trong lịch sử sinh tồn của loài người, con người trong thời đầu nguyên thủy vốn đã nằm ở vị trí cuối cùng trong chuỗi thực ăn sinh tồn trong tự nhiên nhưng con người vẫn ương ngạnh tiếp tục sống sót, hơn nữa còn từng bước một bước lên đỉnh của kim tự tháp trong chuỗi thức ăn, trở thành sinh vật cao cấp nhất khống chế toàn bộ địa cầu.
Điều này là vì sao? Đó là bởi vì con người giỏi việc tổng kết kinh nghiệm, có trí tuệ, hơn nữa còn luôn nỗ lực học tập.
Thể chất của Thượng Ất hiện tại đã tăng lên gấp hơn ba lần, sức mạnh, tốc độ, phản ứng hay độ nhanh nhạy đều đã vượt xa người bình thường. Có điều so với con cự đà đuôi đỏ to như con nghé con thì một chút năng lực của Thượng Ất không đáng để nhắc tới.
Ưu thế duy nhất của Thượng Ất chính là ở việc hắn đã sống qua một kiếp. Trong năm năm tận thế, Thượng Ất vì vợ con mà có thể tiếp tục sống, không chỉ được học thêm một lần nữa kỹ năng chiến đấu của những người may mắn sinh tồn khác cũng như kiến thức về các loại sinh vật mà hắn còn hiểu rất rõ kĩ năng chiến đấu đối với loại cự đà đuôi đỏ có độc này.
Một con quái vật với cơ thể khổng lồ, sực mạnh khủng khiếp lại sở hữu một loại dịch nước bọt kịch độc như này cũng không hẳn là không có chỗ để tấn công. Thứ nhất, do cơ thể của nó quá to lớn nên tốc độ, độ nhạy cảm của nó chỉ có thể phát huy được trong phạm vi của quá trình chạy nước rút.
Nói cách khác, nếu như Thượng Ất và con cự đà đuôi đỏ cùng thi chạy trên một đường thẳng thì trong vòng năm giây sẽ bị đối phương tóm gọn. Đây cũng chính là lý do vì sao Thượng Ất không lập tức bỏ chạy, bởi căn bản ba người bọn họ không thể chạy thoát nổi con quái vật này.
Có điều trong phạm vị chiến đấu nhỏ thì lại khác, so với thân hình khổng lồ của đối phương, tính linh hoạt của Thượng Ất có thể phát huy đến đỉnh điểm, chỉ cần dự đoán được sớm động tác của cự đà đuôi đỏ có độc là Thượng Ất dư sức thoát được khỏi sự công kích của đối phương.
Thứ hai, ngoại hình khổng lồ của cự đà đuôi đỏ giống với sinh vật thời viễn cố hết sức đáng sợ nhưng về bản chất thì nó vẫn chỉ là một con thằn lằn. khi chiến đấu, nó mang bản năng chiến đấu của loài thằn lằn, dùng da lưng mạnh mẽ để khống chế đầu, sau đó hất đầu trong cự ly ngắn để cắn xé con mồi chính là những phương thức chiến đấu vĩnh viễn không thay đổi ở loại này.
Nắm được hai điểm này là đủ rồi, điều này đã đủ để khiến Thượng Ất làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu, và tấn công một phát đã chặt đứt được đuôi của nó.
Cự đà đuôi đỏ có độc đã rút lưỡi, đôi mắt nhỏ không mang một chút sắc thái tình cảm nào của nó lần đầu tiên đã xuất hiện sự sợ hãi. Khí tức trên cơ thể Thượng Ất thực sự quá mạnh, chần chừ một lát, con cự đà đuôi đỏ có độc liền quay đầu bỏ chạy, đến ngay cả cái đuôi đỏ to lớn nó cũng vứt lại không cần nữa.