“Không được, không cho phép cậu làm hại con gái của tôi, nó mới mười tuổi, tôi xin cậu hãy buông tha cho nó, xin cậu… mà!”
Đột nhiên Hạ Tiểu Nguyệt hét lên thảm thiết, Đỗ Tử Phong dùng khúc cây tấn công vào đầu của bà, một vết lõm lớn lập tức xuất hiện, máu và dịch óc tuôn ra như suối, dù Hạ Tiểu Nguyệt có cố gắng dùng tay bụm lấy thì cũng vô ích.
“Con đàn bà chết dẫm, đừng tưởng tao không biết ý định của chúng mày là gì, mày muốn thằng đàn ông ở dưới tầng hầm kia xuất hiện phải không? Hừ, ông có chuột vương trong tay, ông còn sợ nó sao? Tao ước gì nó ra sớm một chút!”
Đổ Tử Phong vẩy vẩy cổ tay, lúc nãy dùng sức hơi mạnh nên bây giờ cổ tay có chút không được ổn. Mặc kệ cơ thể đang co cụm của Hạ Tiểu Nguyệt, Đỗ Tử Phong dùng một tay túm lấy Khang Ninh Ninh sau đó chạy lao ra cửa lớn.
“Mày chính là Đỗ Tử Phong? Đống lửa trước tòa nhà là do mày đốt?”
Bất thình lình, một giọng nói lạnh lùng truyền tới từ phía sau Đỗ Tử Phong, hắn lập tức quay đầu lại nhìn, không phải là Thượng Ất thì còn là ai chứ? Lúc này, Thượng Ất đang nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo, phía sau hắn chính là người phụ nữ trốn dưới tầng hầm kia.
“Mẹ kiếp, đồ đê tiện, dám nói tên của tao cho mày? Cũng tốt, đỡ tốn lời của tao.” Đỗ Tử Phong hung hăng nhổ bãi nước miếng về phía thi thể của Hạ Tiểu Nguyệt, giơ con chuột bạch trong tay lên cao: “Tao biết mày rất lợi hại, tao còn biết con vua chuột bạch này rất quan trọng đối với mày. Chúng ta đều là những người thông minh, nói lời thừa ít thôi, nếu mày muốn con chuột này thì mang thức ăn ra đây đổi, nếu không ông đây sẽ đập chết con vật nhỏ này, chúng ta mạnh ai nấy giữ!”
“Chỉ vì đổ ăn sao? Được, mày cần bao nhiêu?”
Thượng Ất hỏi một cách bình tĩnh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào con chuột bạch trong tay Đỗ Tử Phong. Một luồng khí tức kỳ lạ đang tập trung ở đó, giống như là mây đen trước những cơn bão sắp ập đến, vừa nặng nề lại vừa cấp bách, khiến người khác thở không ra hơi.
“Toàn bộ, toàn bộ đồ ăn dưới tầng hầm, đều phải thuộc về tao!”
Trên mặt Đỗ Tử Phong lộ rõ sự điên cuồng, hình ảnh một đống đồ ăn chất cao như núi dường như đang hiện ra trước mắt một lần nữa. Đỗ Tử Phong thề rằng, đây chính là hình ảnh chấn động nhất mà đời này hắn được nhìn thấy.
“Được thôi, sau đó thì mày sẽ đưa con vua chuột bạch đó cho tao?”
Thần sắc ngưng đọng, mặc dù Thượng Ất đang nói chuyện với Đỗ Tử Phong nhưng ánh mắt hắn thì nhìn chằm chằm vào con chuột bạch, không hề nhúc nhích.
Màu lam nhạt, màu lam đậm, màu lam u tối… Chỉ trong vài giây hơi thở, vầng sáng màu lam xung quanh con chuột bạch kia không ngừng biến hóa. Thực chất là màu lam nhưng biến đổi giống như một viên thủy tinh cứng rắn, vô cùng chói mắt.
Chắc chắn cơ thể con chuột bạch kia đang phát ra một sự biến hóa quỷ dị nào đó nhưng nó đang làm gì vậy? Cơ thể biến dị siêu cấp đang biến dị lần thứ hai ư? Không thể nào, chưa từng nghe qua cơ thể biến dị vương cấp lại có thể biến dị thêm một lần nữa… Lẽ nào con chuột bạch này cảm nhận được tính mạng của nó khó giữ nên đang thực hiện một chiêu trò gì đó?
Thượng Ất lén lút chuyển động bước chân, giấu mẹ con Trần Phóng và Đầu Đất ở phía sau. Một cảm giác về sự nguy hiểm bao trùng lấy hắn, Thượng Ất đang do dự không biết là có nên từ bỏ con chuột bạch mà chọn cách chạy trốn không.
“Ha ha ha, người thông minh làm việc thích thật. Mày quá lợi hại, chắc chắn tao sẽ không đánh lại nổi mày. Tao cần xác định sự an toàn trước, mày đi theo tao xuống tầng hầm, đợi tao xác nhận mọi thứ an toàn rồi sẽ đưa con chuột bạch cho mày.”
Đỗ Tử Phong nói một cách cao ngạo, hắn ta rất thích cái cảm giác khống chế được mọi thứ, bất giác như được quay lại làm vị trí của một vị luật sư, bễ nghễ quần hùng, khinh thường hết thảy mọi thứ. Có điều lần này hắn tính sai rồi, Thượng Ất lẳng lặng đợi hắn ta nói xong liền đột nhiên kéo lấy tay Trần Phóng, quay đầu chạy về phía cửa chính.
“Sao… sao mày lại chạy? Mày không muốn con chuột bạch này nữa hay sao?”
Nhìn bóng lưng của Thượng Ất, Đỗ Tử Phong đơ người ra, một cảm giác bất an nổi dậy trong lòng. Đối phương bỏ chạy quá dứt khoát, như thể thứ mà hắn nắm trong tay không phải là con chuột bạch vậy mà là một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào!
“Mày đã thích con chuột đó đến như vậy thì mày giữ lại đi. Còn nữa, đổ ăn dưới tầng hầm đều là của mày, điều kiện tiên quyết là mong mày còn mạng để mà hưởng thụ chúng.”
Thượng Ất chạy về phía cửa chính không thèm quay đầu lại, cảm giác về sự nguy hiểm trong hắn càng lúc càng mãnh liệt. Thậm chí không cần dùng đến dị năng cảm giác để kiểm tra thì áp lực khiến người ta không thở nổi phát ra từ con chuột bạch kia cũng đã quá mạnh rồi. Chắc chắn vua chuột bạch đang nổi lên một chiêu thức nào đó, Đỗ Tử Phong đã thật sự chọc giận thằng nhóc đó rồi, nên giờ Thượng Ất phải rời khỏi đây ngay lập tức, dù có phải đối mặt với trăm ngàn con chuột ngoài kia thì cũng phải rời khỏi đây.
“Hừ, đồ nhát gan, cút ngay đi, bên ngoài nhiều chuột như vậy, để ông xem mày đi kiểu gì?”
Lớn tiếng chửi rủa, Đỗ Tử Phong không hiểu Tại Sao Thượng Ất lại vội vã rời đi như vậy. Đồ ăn thì ở dưới tầng hầm, ở đó cũng rất an toàn, Đỗ Tử Phong cảm thấy hành vi lao ra bên ngoài mới là ngu xuẩn.
“Cạch! Cạch! Cạch”
Đột nhiên, toàn bộ mọi người trong phòng dừng lại bước chân, không hẹn mà cùng nhau nhìn về một hướng, đó là chiếc đồng hồ thạch anh đang treo trên tường kia. Kim giây của chiếc đồng hồ thạch anh đó từ từ chuyển động, lòng người cũng theo cái kim giấy đó mà không ngừng run rẩy.
Sự việc có chút không ổn, Thượng Ất lắc đầu, muốn gạt bỏ âm thanh kỳ quái bên tai. Âm thanh chuyển động của đồng hồ thạch anh quá rõ ràng, rõ ràng tới mức như đang dán chặt bên tai mọi người vậy. Rõ ràng chiếc đồng hồ đó đang treo trên tường, con người làm sao có thể nghe được sự chuyển động của một chiếc đồng hồ cách đó mười mấy thước cơ chứ?
Thượng Ất vô thức nhìn về phía Trần Phóng, chỉ thấy khuôn mặt Trần Phóng hoang mang đang ngẩng lên nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó. Hắn lại nhìn Đỗ Tử phong, trên khuôn mặt xảo trá, âm hiểm của gã đàn ông đó đang hiện ra một sự bình tĩnh nhưng trong đôi mắt cũng ánh lên cái nhìn hoang mang, tìm kiếm xung quanh. Ngay cả cô bé mười tuổi kia cũng như vậy, dường như trong nháy mắt toàn bộ mọi người đã bị âm thanh kia mê hoặc.
Âm thanh không nghe thấy kia là cái gì? Thượng Ất vô thức nhìn xuống con chuột bạch, một vầng sáng màu lam tối đột nhiên cuộn tới, trong nháy mắt lấp đầy đầu óc của Thượng Ất, khiến Thượng Ất trợn mắt há mồm kinh ngạc.
Trời ơi, hóa ra là tấn công não bộ! Một con chuột nhìn có vẻ nhỏ bé, xinh xắn vô cùng như vậy mà năng lực biến dị của nó lại có liên quan đến việc tấn công khu vực đại não!
Cuối cùng Thượng Ất cũng nhận thức ra được việc vầng sáng màu lam không ngừng tập hợp lại kia có ý nghĩa là gì rồi, đó chính là năng lực tích góp tinh thần từng chút một của con chuột bạch. Trải qua thời gian tích góp tầm hơn mười phút, cuối cùng nó cũng phóng thích ra toàn bộ năng lượng sinh vật lần đầu tiên, lợi dụng năng lương tinh thần của những loại sinh vật có cùng tần số để công kích trực tiếp vào đại não của con người!
Là một người sống lại, Thượng Ất đã quá quen thuộc với kiểu công kích khu vực não bộ như thế này. Tận thế tầm năm năm, các chủng loại sinh vật biến dị trở nên đa dạng, những chủng tộc cũ bị đào thải một cách vô tình, vô số các chủng tộc sinh vật mới sẽ liên tiếp được ra đời. Đây chính là một loại sinh vật như thế, gen ẩn giấu trong cơ thể của bọn chúng sẽ cất giấu năng lực đặc biệt của cá sinh vân thời viễn cổ… đó là lực tấn công tinh thần.
Với năng lực tấn công như vậy có thể dễ dàng làm nhiễu phán đoán, nhận thức của đối phương, nghiêm trọng hơn là có thể trực tiếp xâm lấn vào đại não, khống chế cơ thể của kẻ địch. Đương nhiên, số lượng sinh vật sở hữu năng lực như vậy không nhiều, dựa vào tỷ lệ thì không vượt quá 3%. Nếu không, một khi bọn chúng duy trì giống nòi cho đời sau thì những sinh vật khác trong tận thế sẽ không còn đất mà sống nữa.