Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 70: Cướp Đường Mà Chạy




     Vua chuột bạch quả không hổ danh là thú thoái hóa vương cấp, chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi đã có thể biến dị ra năng lực cường hãn như vậy. Nhìn biểu hiện trên mặt mọi người là biết, hiệu quả tấn công vùng não bộ lần này của chuột bạch không hề tệ, toàn bộ mọi người đều bị trúng chiêu của nó trong nháy mắt. Tiếng đồng hồ rõ mồn một kia đã đủ để chứng minh, lúc này lực thần kinh của vua chuột bách đã xâm lấn vào đại não của mọi người, nếu không thì làm sao họ lại giống như những con chuột, có thể nghe thấy âm thanh rõ âm thanh rất nhỏ như thế chứ?

Trong lòng Thượng Ất xúc động mạnh thật lâu, hắn cứ nghĩ bản thân mình có được thể chất tự lành của trùng A-mip, thêm vào dị năng cảm giác của đôi mắt thì về căn bản có thể xông pha toàn bộ khu trung cư này. Thật không ngờ, năng lượng của sóng từ X lại càng mạnh hơn, chỉ trong vòng ba ngày đã tạo ra được một sinh vật kinh khủng như con vua chuột bạch.

Xong đời rồi, lần này thì xong thật rồi, Thượng Ất lắc đầu chán nản. Nếu bản thân hắn tìm ra được manh mối sớm hơn một chút thì có lẽ đã có thể ngăn chặn được vua chuột bạch phóng thích đại chiêu rồi. Đáng tiếc là hắn bận cứu người, căn bản không ý thức đến việc đối phương quá mạnh như vậy.

Có điều Thượng Ất không thể từ bỏ, vợ con đang ở ngay phía sau hắn, hắn đã từng thề rằng sẽ bảo vệ họ. Sự việc vẫn chưa tới bước xấu nhất thì quyết không được từ bỏ.

Thượng Ất nỗ lực nhấc cánh tay lên, con dao trong tay đâm thẳng vào con chuột bạch, trùng A-mip trong cơ thể hắn dường như cũng đã phát hiện ra sự tình không ổn liền đốt cháy năng lượng sinh vật trong cơ thể Thượng Ất như một bản năng, hi vọng dựa vào nguồn năng lượng lớn lao phóng ra đó có thể giằng co được với sự tấn công tinh thần của vua chuột bạch.

Nhất thời, Thượng Ất chỉ cảm thấy lửa nóng như thiêu như đốt trong cơ thể mình, cơ thể vốn cứng đơ giờ đã dần dần phục hồi sự linh hoạt trở lại! Đúng lúc này, con chuột mà Đỗ Tử Phong đang túm chặt bỗng chảy về phía cửa chính, miếng phát ra những tiếng kêu ha ha.

“Ha ha ha, nhiều thức ăn quá, toàn bộ là của ta, toàn bộ là của ta. Lũ ngốc các người, rõ ràng trong phòng có nhiều thức ăn như vậy mà lại đi ra ngoài tìm, ha ha ha, toàn bộ đều là của ta!”

Mẹ kiếp! Không được mở cửa!

Thượng Ất thầm nguyền rủa, rõ ràng là vua chuột bạch đã phát hiện ra sự khác thường ở Thượng Ất, bắt đầu dẫn dắt tư duy của Đỗ Tử Phong, bắt đầu tạo ra những ảo tưởng về việc bên ngoài có rất nhiều đồ ăn trong đầu Đỗ Tử Phong. Đồ ngốc như Đỗ Tử Phong vốn không phân biệt được đâu là hiện thực và đâu là hư ảo, hắn sẽ mở cửa không chút do dự, sau đó đám chuột đông như nước ở ngoài sẽ lũ lượt kéo đến ăn sạch toàn bộ đám người ở đây.

Tình huống vô cùng khẩn cấp, Thượng Ất mặc kệ tất cả, tập trung sức mạnh một lần nữa, giơ con dao trong tay lên cao một cách khó khắn, liều mạng đuổi theo Đỗ Tử Phong.

Ba thước, hai thước, một thước… cuối cùng thì cái giây cuối cùng mà Đỗ Tử Phong định mở cửa, Thượng Ất đã đuổi kịp hắn thành công. Thượng Ất dùng toàn bộ sức mạnh của cơ thể, đâm mãnh liệt vào sau gáy của Đỗ Tử Phong không chút do dự, máu tưới đổ phụt ra dính đầy mặt trong nháy mắt, Đỗ Tử Phong giãy giụa vài cái rồi đổ ầm xuống đất, đứt hơi thở và chết.

Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng Thượng Ất cũng giải quyết xong Đỗ Tử Phong để đổi lại cứu được mạng sống của tất cả mọi người.

“Chít chít, chít chít!”

Đỗ Tử Phong đã chết, cuối cùng con vua chuột bạch cũng thoát khỏi sự trói buộc. Nhìn Thượng Ất từ xa, vua chuột bạch vẫn không nhúc nhíc, đôi mắt đỏ màu máu dường như đang trộn lẫn sự kinh ngạc và ngoài ý muốn. Thượng Ất vịn lấy cửa lớn thở hồng hộc, cảm giác mệt mỏi chảy khắp cơ thể như thủy triều đang lao tới, đến ngay cả mí mắt cũng sụp cả xuống.

Thượng Ất biết rõ, đây là biểu hiện của việc thiêu đốt quá nhiều năng lương sinh vật. Giống như Trần Nhị Cẩu lúc trước cũng vậy, bởi vì lần thoái hóa thứ hai đốt cháy hết năng lượng của số sinh vật trong cơ thể mà cuối cùng phải chết thảm. Thượng Ất cần phải bổ sung năng lượng sinh vật ngay lập tức, hắn cố gắng lấy một viên tinh hạch màu đỏ ở ba lô phía sau nhét vào miệng, một cảm giác thỏa mãn, ngọt như mật lập tức bùng phát ra trong miệng. Tinh hạch năng lượng của sinh vật, quả không hổ danh là thứ quý giá nhất của tận thế, một viên nhỏ như vậy thôi mà đã khiến Thượng Ất cảm thấy tinh lực của mình được hồi phục một cách nhanh chóng rồi.

“Chít chít chít!”

Nhìn thấy Thượng Ất lấy tinh hạch sinh vật ra, sự kinh ngạc trong đôi mắt của vua chuột bạch nhanh chóng bị sự tham lam và thèm khát thay thế, miệng không ngừng phát ra tiếng kêu chít chít kỳ quái. Trong lòng Thượng Ất ngạc nhiên, hắn đột nhiên nghĩ ra, tinh hạch năng lượng sinh vật không chỉ có con người cần dùng, đối với những sinh vật khác cũng có sức hấp dẫn không thể chống cự không kém.

Giống như Thượng Ất, vua chuột bạch vừa mới phóng thích ra lực tinh thần, nó cũng cần bổ sung năng lượng gấp. Cách làm của Thượng Ất chẳng khác nào móc ra một miếng thịt tươi nuốt chửng trước mặt một con sói đói. Vua chuột bạch làm sao có thể không chế được tham vọng của bản thân?

“Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ có ở bên ngoài đó không, Ninh Ninh sợ, đừng bỏ Ninh Ninh.”

Giọng nói của cô bé chứa đầy sự sợ hãi cũng bất lực nhưng tay của cô giống y như của Đỗ Tử Phong, nắm lấy cánh cửa không chút do dự, bất giác, vua chuột bạch lại phát lực tấn công tinh thần một lần nữa, dụ dỗ cô bé Khang Ninh Ninh đi về phía vực sâu từng bước, từng bước một.

“Không được mở cửa!”

Nhìn thấy cánh cửa chính lộ ra một khe hở, Thượng Ất vô thức vung dao lên chém. Lưỡi dao hướng về phía đối phương, cơ thể gầy yếu của Khang Ninh Ninh giống như là một chú dê nhỏ đang đợi làm thịt, gầy gò, ốm yếu, không chịu nổi một dao, thật không ngoa chút nào khi nói rằng dựa vào năng lực lúc này của Thượng Ất thì chỉ cần một dao quét qua, cơ thể nhỏ bé của Khang Ninh Ninh sẽ đứt làm đôi, hồn bay phách tán.

Nhưng Khang Ninh Ninh không hề bị chém chết, con dao đột nhiên treo lơ lửng trong không trung khi chỉ còn cách đầu cô bé khoảng nửa cm. Theo quán tính, những giọt máu trên con dao rơi xuống mặt Khang Ninh Ninh, khuôn mặt vốn nhỏ nhắn, thanh tú của cô bé lập tức trở nên dơ bẩn, khó coi vô cùng.

Thượng Ất không thể ra tay được, lý trí không ngừng nhắc nhở hắn rằng dù cô bé này là một trong những hung thủ thiếu chút nữa đã hại chết mẹ con Trần Phóng nhưng hắn vẫn không có cách nào ra tay chém chết cô bé này được.

Lẳng lặng thu con dao lại, Thượng Ất quay người ôm lấy mẹ con Trần Phóng, còn có cả Đầu Đất nữa, rồi tung người bay ra lan can. Giây phút chui qua cửa sổ, hắn vô thức quay đầu lại nhìn cửa chính. Khang Ninh Ninh đã đẩy to khe hở ở cánh cửa kia ra, đám chuột sớm đợi ở bên ngoài liền lao lên như ong. Trong vòng có vài giây đồng hồ, toàn bộ cơ thể của Khang Ninh Ninh bị đàn đàn lớp lớp những con chuột màu đen bao phủ, sau đó là đến Đỗ Tử Phong té nhào dưới đất, rồi Hạ Tiểu Nguyệt. Giống như là ba ngôi mộ, trong vài giây, ba người đó đã mất tích khỏi thế giới này giống như bọn họ chưa từng tới đây vậy.

“Thượng Ất, mau chạy về hướng này!”

Lao ra khỏi phòng, Thượng Ất chạy như điên, bất chấp đâm qua lũ chuột, thậm chí không dám cả dừng lại để kiểm tra những cơn đâu kịch liệt ở mắt cá chân ở cả hai chân. Lũ chuột đã phát điên rồi, dưới lực tinh thần khống chế bởi vua chuột bạch, đám chuột nhỏ này thậm chí không thèm dùng răng để cắn mà nhanh nhau lao tới chui vào phía dưới chân của Thượng Ất, hi vọng là sẽ lật ngã được hắn, ngăn cản việc hắn bỏ trốn.

Lúc này, bên tai Thượng Ất lại truyền tới một âm thanh quen thuộc. Ở phía xa, Đỗ Giai Tuệ, Hoàng Long và cả Điền Ba ba người đang dẫn theo mười mấy bảo an liều mạng giết chết lũ chuột thoái hóa, hơn nữa còn la lớn kêu Thượng Ất tranh thủ chạy tới đó.

“Hoàng Long, dùng lựu đạn và đạn khói!”

Cảm nhận được cứu viện, ánh mắt Thượng Ất sáng lên, thể lực đang dần biến mất một lần nữa lại được phục hồi trở lại. Mẹ con Trần Phóng, còn cả Đầu Đất năng hơn trăm cân đã sớm đè lấy Thượng Ất khiến hắn không thể thở nổi, nếu không phải lúc nãy vừa phục dùng một viên tinh hạch năng lượng thì e rằng Thượng Ất đã sớm ngã giữa đám chuột như thủy triều kia rồi.

“Được, cậu tiếp tục chạy, đừng dừng lại! Nhìn của tôi đây này!”

Nghe Thượng Ất ra lệnh, Hoàng Long rút chốt an toàn của quả lựu đạn không chút do dự, hai tay vung lên mạnh mẽ, bốn quả lựu đạn dứt chốt kêu lên sắc bén, nhằm về phía lũ chuột ở sau lưng Thượng Ất mà lao tới.