Cuối cùng mọi chuyện đã rõ ràng, việc cơn thủy triều của lũ chuột bùng nổ một cách kỳ lạ hóa ra là có nguyên nhân của nó. Nếu như Thượng Ất đoán không sai, thì chắc chắn con chuột trắng này đã thoái hóa tạo ra một loại năng lực thần bí nào đó, không những có thể khống chế được cả đám chuột mà còn có thể triệu tập được đám chuột kia tới cứu mình.
Nhìn còn chuột vua trong tay cô bé, đôi mắt Thượng Ất hừng hực lửa. Theo như định luật của giới sinh vật, chỉ cần thủ lĩnh quần thể bị khống chế thì những cá thể khác sẽ tự động cúi đầu nghe theo, để kẻ khác đem ra sử dụng tùy thích. Nhất định Thượng Ất phải có được con chuột vua màu trắng đó, chỉ có dựa vào nó thì Thượng Ất mới có thể cứu mẹ con Trần Phóng ra ngoài một cách thành công.
“Cô bé nhỏ, đưa con chuột nhỏ trong tay cháu cho chú, chú sẽ cho cháu đổ ăn.”
Thượng Ất vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một viên sô cô la. Bởi vì chiến đấu nên viên chocolate rở nên rách nát khó coi, thiếu chút nữa thì mùi vị hương thơm đã không còn hấp dẫn được cô gái nhỏ kia nữa.
“Có thể cho cháu ăn thật sao?”
Cô gái nhỏ không ngờ Thượng Ất lại làm như vậy, nó do dự một lát rồi đưa con chuột trắng cho Thượng Ất, tay còn lại giơ ra lấy chocolate nhưng đột nhiên lại bị người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh níu lại.
“Không được Ninh Ninh, không được đưa chuột cho cậu ta!”
Khuôn mặt người phụ nữ trung niên lộ ra sự hoảng sợ nhưng giọng nói thì rất kiên định. Cách Thượng Ất nhìn con chuột đã khiến người phụ nữ trung niên Tạ Tiểu Nguyệt chú ý ngay từ đầu, tuyệt đối không thể giao con chuột trắng ra.
“Tôi biết, người phụ nữ dưới tầng hầm kia là người phụ nữ của cậu phải không? Tôi có thể nói thật cho cậu biết, đống lửa ngoài kia là do tôi và một vài người khác tạo ra. Có điều tôi chỉ muốn có thức ăn chứ không hề muốn hại người phụ nữ của cậu, đó là chủ ý của tên Đỗ Tử Phong kia, hắn ta muốn chiếm đoạt lấy nơi đây…”
Hạ Tiểu Nguyệt vừa nói vừa cẩn thận quan sát thần sắc của Thượng Ất. Nhất định người đàn ông có liên quan đến người phụ nữ ở dưới tầng hầm kia, không chừng là vợ chồng. Ngoài điều đó ra thì bà không còn nghĩ ra lý do gì lại khiến một người đàn ông mạo hiểm cả tính mạng lao vào đây cả. Vậy nên Hạ Tiểu Nguyệt đã tuyệt vọng rồi, chỉ cần người đàn ông này lao vào tầng hầm cứu người phụ nữ kia ra thì hai mẹ con bà sẽ phải chết, bởi vì bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ không buông tha cho kẻ thù đã làm hại vợ con họ.
Do đó nhân lúc này chạy trốn… Hạ Tiểu Nguyệt hoàn toàn không dám nghĩ. Lũ chuột ở bên ngoài quá đông, bà ta dắt theo một đứa trẻ mười tuổi sợ rằng chạy không nổi mười thước đã bị đám chuột kia gặm thành cái khung xương khô rồi. Có điều mọi việc lại cứ như hí kịch như vậy đấy. Khi Hạ Tiểu Nguyệt nhìn thấy ánh mắt hừng hừng của Thượng Ất nhìn con chuột bạch thì bà cảm thấy có đường sống rồi. Người đàn ông này rất muốn có được con chuột bạch đó, chuột bạch lại nằm trong tay Hạ Tiểu Nguyệt, vậy là đủ rồi.
Miễn cưỡng nặn ra một nụ cười vui vẻ, Hạ Tiểu Nguyệt dùng tay bóp lấy cổ con chuột bạch, giơ lên cao và tiếp tục nói:
“Đưa tôi và con gái ra ngoài, chuột bạch sẽ là của cậu. Nếu không, tôi sẽ đập chết nó ngay tại đây!”
Yên tĩnh. Căn phòng không hề có bất kỳ âm thanh nào. Dường như tất cả đám chuột ngoài kia đều bị hành động của Hạ Tiểu Nguyệt làm cho kinh sợ trong nháy mắt. Cả trăm ngàn con mắt đó như máu quan sát Hạ Tiểu Nguyệt qua lớp kính thủy tinh của cửa sổ, thời gian dường như bị ngưng đọng lại.
“Bà rất thông minh, cũng rất ngu ngốc, bà không hề biết mình đang làm cái gì.”
Thượng Ất nhìn chăm chú Hạ Tiểu Nguyệt một cách lạnh lùng, miệng hắn nhếch lên cười chế giễu. Người phụ nữ này quả thật thông minh, bản thân hắn chỉ để lộ ra một chút khác thường thôi mà đối phương đã nhanh nhạy nắm bắt được và lấy điều đó ra để uy hiếp hắn.
Không sai, Thượng Ất không dám mạo hiểm để bà ta đập chết con chuột. Hắn có thể tưởng tượng ra được, một khi con chuột bạch vua này bị đập chết thì trước lúc chết nó sẽ phát ra một chỉ lệnh đáng sợ đến cỡ nào. Đến lúc đó, e rằng tất cả những người may mắn sống sót trong khu dân cư nhỏ này sẽ đều bị gặm sạch chứ đùng nói gì đến người trong căn phòng này.
Nhưng người phụ nữ này lại không biết rằng là một sinh vật ở vị trí vua, con chuột bạch đã biến dị tạo ra được một chút trí lực. Người phụ nữ uy hiếp tính mạng của nó, con chuột bạch sẽ ghi nhớ kỹ hình dạng, mùi hương, thậm chí cả nhiệt độ của người phụ nữ này. Còn bà ta thì sao, ba ta có thể chạy đi đâu đây? Dẫn theo một đứa nhỏ, đến ngay cả một khu dân cư nhỏ bà tay cũng không thể chạy thoát ra được, sự việc xong xuôi mà có tìm thấy thì ngay cả hài cốt cũng không còn gì.
Còn bản thân Thượng Ất, hắn chỉ muốn nhanh chóng đưa mẹ con Trần Phóng rời khỏi đây. Thậm chí là năng lực tinh hạch trong cơ thể con chuột vương kia là thứ vô cùng quý giá, có khi còn quý giá hơn gấp mấy mươi lần hai viên trong túi quần của Thượng Ất nhưng so với vợ và con trai thì dù nó có giá trị hơn cả trăm lần, ngàn lần cũng mặc kệ, chỉ cần cả gia đình rời khỏi đây an toàn là được.
Thượng Ất mỉm cười, tiếp tục nói với Hạ Tiểu Nguyệt.
“Bà muốn sống thì được thôi, đợi tôi ở đây, tôi đi đón đủ người, sẽ dẫn các người rời khỏi đây! À, đúng rồi, con chuột trong tay bà có lẽ là chuột vương, nhất định không được lỏng tay, chúng ta có thể an toàn rời khỏi đây hay không là dựa cả vào nó đấy!”
“Được, được, tôi nhất định sẽ nắm chắc nó!”
Nhìn Thượng Ất chạy xuống tầng hầm không thèm quay đầu lại, Hạ Tiểu Nguyệt vội vàng gật đầu liên tục, thở phào nhẹ nhõm. Bà nhẹ nhàng vuốt ve đầu con gái, đôi mắt chứa đầy sự cưng chiều và vui mừng. Mọi chuyện nói ra thì chính là nhờ công lao của con gái Khang Ninh Ninh, nếu không phải vì nó phát hiện ra con chuột bạch thì dù bọn họ không bị người đàn ông kia tiêu diệt cũng sẽ bị vô số đám chuột ngoài kia nuốt chửng.
Nhìn con chuột bạch to cỡ một nửa bàn tay, Hạ Tiểu Nguyệt mừng thầm, xem ra bản thân mình đã thật sự thành công rồi. Quả nhiên con chuột bạch này không hề đơn giản nhưng chuột vương là thế nào? Con chuột này thành tinh rồi sao?
Vừa nghĩ Hạ Tiểu Nguyệt vừa vô thức nhìn ra bên ngoài cửa sổ, những bóng hình dày đặc đang nằm ở bên ngoài cửa sổ không nhúc nhích. Từng đôi mắt nhỏ đỏ như máu đang chăm chú nhìn bà một cách lạnh lùng qua lớp kính cửa sổ, bầu không khí kinh khủng, kỳ lạ vô cùng. Hạ Tiểu Nguyệt bất thình lình rùng mình một cái, không khỏi toát mồ hôi lạnh. Cảm giác bị nhìn chằm chằm thật quá kinh khủng, bà ta cảm thấy có một loại ảo giác, tựa hồ như không phải bà bị nhìn bởi một lũ chuột mà là một đám sinh vật có trí tuệ vậy.
Hạ Tiểu Nguyệt vô thức rụt tay lại, chỉ có con chuột bạch trong tay là đem đến cho bà ta một chút cảm giác an toàn. Có điều đúng lúc này thì một cơn đau kịch liệt đến thấu bỗng nhiên từ cánh tay truyền tới, Hạ Tiểu Nguyệt không tự chủ được mà buông lỏng bàn tay ra, miệng kêu lên chói tai, thảm thiết.
“Á! Cánh tay của ta!”
“Gái đĩ thối nát câm miệng lại cho tao, ba thuộc hạ của tao đều bị đám chuột ăn hết sạch nên tao chưa đánh chết mày bằng một gậy, như vậy là đủ nhân từ lắm rồi! Chậc, chậc, vua chuột bạch, có thể khống chế cả lũ chuột ngoài kia à… Thật không ngờ, cái thế giới này lại có sinh vật thần kỳ đến như vậy.”
Cầm khúc gỗ dính máu trong tay, một tay Đổ Tử Phong bóp mạnh yết hầu con chuột bạch, quan sát một cách tỉ mỉ, miệng còn phát ra những tiếng chậc chậc. Hạ Tiêu Nguyện nắm lấy cánh tay mềm nhũn của mình, những giọt mồ hôi lạnh to như những hạt đậu không ngừng lăn xuống từ trán bà, ánh mắt chất đầy sự kinh ngạc, không dám tin. Không biết từ khi nào mà Đỗ Tử Phong lại lén lút leo xuống từ tầng bốn, nhân lúc Hạ Tiểu Nguyệt đang ngây người không để ý, liền dùng một gậy đánh vào cánh tay Hạ Tiểu Nguyệt rồi cướp con chuột bạch kia.
“Cậu không thể như vậy được, vua chuột bạch là của tôi, là con gái Ninh Ninh của tôi tìm thấy, nó…”
Cố gắng kìm nén để không bất tỉnh, Hạ Tiểu Nguyệt cầu khẩn trong sự bất lực nhưng Đỗ Tử Phong chỉ cười một cách dữ tợn và nói:
“Yên tâm, tao sẽ cảm ơn con gái của mày, một con bé có bộ dạng cao ráo như thế này, chắc chắn chưa đến hai năm sẽ trở thành một cô nàng vô cùng xinh đẹp, đến lúc đó cảm giác được sờ tới sờ lui sẽ vô cùng tuyệt vời.”