“Bá đạo thật, đừng nói hắn cũng là kẻ biến dị, hắn không đau hay sao?”
Nhìn bóng người đang dần dần tiến tới gần, Đỗ Tử Phong há mồm trợn mắt nhưng đồng thời cũng tỏ ra vô cùng hiếu kỳ và hâm mộ, nếu bản thân hắn ta cũng có được tốc độ và sức mạnh như vậy thì đâu đến nỗi phải chật vật bò lầu chạy trốn? Vừa nghĩ, Đỗ Tử Phong vừa không ngừng cạy tấm của sổ, một khe hở tầm nửa mét nhanh chóng được tạo ra trước mặt hắn ta. Cùng lúc đó, bóng hình kia cuối cùng cũng đã lao vọt tới tần lầu của Đỗ Tử Phong.
“Trần Phóng, em có ở bên trong không? Lạc Lạc có bị thương không? Mau trả lời anh!”
Thượng Ất lo lắng đập cửa thông gió của tầng tầm, hoàn toàn không thèm để ý tới những vết thương sâu nông không đồng đều kia trên cơ thể của mình. Đúng là gen trùng A - mip cho hắn sức mạnh, bọn chúng đang điên cuồng điều động năng lượng của sinh vật để nhanh chóng chữa lành các tế bào ở chỗ vết thương. Ngoài một vài vết thương bị cắn nghiêm trọng ở chân ra thì Thượng Ất không gặp phải vết thương chí mạng nào cả.
“Vợ ơi, rốt cuộc em có ở trong đó không, mau trả lời anh đi.”
Chăm chú nhìn qua tấm lưới phòng hộ, Thượng Ất vô cùng bất an. Từ lần trước bị con mèo trắng đào tẩu của tiến sĩ L không chế, Thượng Ất liền ngay lập tức tạo ra một cái lưới thông gió. Giờ trông thấy tấm lưới không hề bị hỏng, chứng tỏ lũ chuột vẫn chưa chui vào bên trong. Có điều đống lửa vẫn đang tỏa khói kia khiến Thượng Ất có chút lo lắng, lưới phòng hộ có thể phòng tránh được đám thú thoái hóa nhưng lại không tránh được đám khói nồng đậm kia. Một khi khói nóng lan vào tầng hầm thì mẹ con Trần Phóng chắc chắn sẽ bị thương.
“Bà ngoại nó, rốt cuộc là ai làm vậy? Lẽ nào là người của tiến sĩ L hay là cảnh sát tới cứu bà Triệu Lệ Quyên kia? Còn nữa, đám chuột thoái hóa kia bị làm sao mà lại cứ nhằm hướng này vây tới?”
Thượng Ất nghĩ ngợi lung tung, tâm trạng vô cùng nặng nề.
Cơn lũ chuột này xảy ra quá đột ngột, Thượng Ất đã sống hai đời rồi mà cũng mới nghe thấy lần đầu. Theo như trí nhớ ở kiếp trước, thì những đợt thủy triều của thú thoái hóa quy mô lớn như thế này, thậm chí nửa năm cuối mới xuất hiện.
Khi đó, toàn bộ sinh vật trên địa cầu về cơ bản đã hoàn thành việc gen thoái hóa lần thứ 3 đến thứ 4, những chuỗi sinh vật hoàn toàn mới dần dần hình thành, những sinh vật có thể lực yếu hơn ví dụ như chuột, kiến, gián…, do không gian sinh tồn bị thu hẹp, sinh mệnh chịu phải sự uy hiếp sẽ xảy ra sự bạo động tập thể, đây chính là cái gọi là thú triều.
Nhưng giờ mới là ngày thứ tư bước vào tận thế, lượng đồ ăn dự trữ của nhân loại không chỉ phong phú, nguồn thức ăn mà giới tự nhiên cung ứng cũng nhiều hơn, rõ ràng là không có lý do gì hình thành một cơn thủy triều chuột quy mô lớn như vậy được… Chắc chắn là đã xảy ra vấn đề ở đâu đó, nguyên nhân chuột thoái hóa săn con người không phải chỉ đơn giản như vậy.
Thượng Ất không kịp nghĩ ngợi nhiều, có một lúc như vậy thôi mà cả trăm ngàn con chuột thoái hóa đã lao đến trước mặt hắn. Thêm khoảng nửa phút, Thượng Ất sắp phải phải đối mặt với sự tấn công của vô số con chuột thoái hóa, đến lúc đó thì dù gen trùng A-mip có mạnh đến mấy cũng sẽ bị đám thú nhỏ bé hung tàn này ăn sạch sẽ.
“Thượng Ất, là anh ở ngoài đó sao? Tốt quá, cuối cùng anh cũng quay lại rồi, hu hu hu.”
Phía sau lưới phòng hộ, giọng nói của Thượng Ất đột nhiên truyền ra, mặc dù nghe có vẻ mệt mỏi lại còn kèm cả tiếng khóc nhưng Thượng Ất cảm thấy như đang nghe được âm thanh của tự nhiên vậy.
“Bà xã, em không sao chứ, Lạc Lạc đâu? Lạc Lạc sao rồi?”
Qua lớp lưới bảo vệ, Thượng Ất nhìn thấy Trần Phóng nhưng lại không thấy Lạc Lạc. Trong lòng Thượng Ất quặn lại, đầu như muốn nổ tung.
“Lạc Lạc không sao, con đang trốn cùng với Đầu Đất.”
“Đầu Đất? Ai là Đầu Đất?” Thượng Ất hỏi đầy nghi ngờ, rồi hắn lập tức khoát tay, nói lớn tiếng: “Mặc kệ, em mau đi tới cửa chính đợi anh, anh sẽ đưa hai mẹ con em đi ngay lập tức!”
Vừa nói, Thượng Ất vừa quay người chạy như điên dọc theo tầng lầu, lao thẳng ra cửa chính. Lưới phòng hộ được đan bằng dây thép, sợi nào cũng to như ngón tay út, chuột thoái hóa không thể nào cắn đứt trong thời gian ngắn được, Thượng Ất cần phải nắm chắc khoảng thời gian này đưa mẹ con Trần Phóng chạy thoát.
Nhưng Thượng Ất phát hiện ra bản thân hắn đã suy nghĩ quá đơn giản. Mặc dù đại bộ phận đám chuột thoái hóa đều tập trung ở phía nam của lầu thứ mười bốn nhưng đám chuột không ngừng ùn ùn kéo vào đã sắp bao vây cả tòa lầu rồi. Trong số đó, một số những con chuột lớn hơn một xíu đã bắt đầu thử gặm cắn cửa lớn tới tấp, những chiếc răng còn sắc hơn cả dao cạo kia của lũ chuột cà vào cửa phát ra những âm thanh vô cùng bén nhọn, cửa lớn lung lay như muốn sập kia sẽ nhanh chóng bị lũ chuột cắn thủng mất thôi.
“Phụp, phụp, phụp!”
So với lúc trước thì đám chuột thoái hóa này rất to, không chỉ có răng và móng vuốt trở nên sắc nhọn hơn mà ngay cả sức mạnh và tốc độ cũng tăng lên không ít. Đây chính là uy lực của việc thoái hóa gen, nó giúp cho những con chuột nhỏ bé, yếu đuối có lực công kích ngang bằng với loại sinh vật khủng bố giống như là chó hoang trong thời gian ngắn. Hoàn toàn vô tác dụng, sự lợi hại đó chỉ đối với con người mà thôi, còn khi gặp phải một người như có gen mạnh hơn như Thượng Ất thì ưu thế duy nhất của thú thoái hóa chính là số lượng quá nhiều. Do đó mỗi nhát dao vung ra thì chắc chắn sẽ có máu của một con chuột văng tung tóe, đầu đuôi khác nhau, con trước chết con sau lao lên, liều mạng xông tới như vậy mới có thể ngăn bước chân của Thượng Ất lại.
Cuối cùng cũng lao vào được trong phòng, Thượng Ất càng lúc càng chau mày. Hắn phát hiện ra cánh cửa vốn dày dặn kia hình như đã từng bị con người ngược đãi một cách thô bạo, mặc dù có thể đóng lại một cách miễn cưỡng nhưng cũng không thể kéo dài được bao lâu. Thượng Ất phải tìm mẹ con Trần Phóng ngay lập tức để chạy trốn.
Thượng Ất nghĩ ngợi, hắn còn không kịp nghỉ ngơi lấy một phút, lết cái thân vừa đau vừa buốt lao xuống tầng hầm. Đột nhiên, phía khóe mắt Thượng Ất đột nhiên xuất hiện một bóng người. Thượng Ất dừng bước, thì thấy một người phụ nữ trung niên đang thò đầu ra khỏi phòng ngủ, nhìn Thượng Ất một cách hoảng sợ. Phía sau bà ta là một cô bé cũng đang vô cùng hoảng sợ, núp mình trong lòng của người phụ nữ, trong tay hình như còn đang nắm lấy một con chuột nhỏ màu trắng.
“Các người lại ai? Sao lại ở trong nhà của tôi?”
Thượng Ất dừng lại, đôi mắt bất giác phát động cảm giác dị năng, hai luồng sát màu vàng nhạt đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Chỉ là hai người bình thường thôi sao… Thượng Ất bình tĩnh trở lại một cách đầy cảnh giác. Mấy ngày này, Thượng Ất đã có thể xác định ra, nếu là người bình thường thì cơ thể sẽ đều bao phủ một vầng sáng màu vàng. Chỉ có những kẻ biến dị hay thoái hóa thì cơ thể mới phát ra những màu sắc khác, ví dụ như vầng sáng màu trắng của Trần Nhị Cẩu hay vầng sáng màu đỏ của thú thoái hóa.
Thượng Ất lại ngay lập tức phát hiện ra một tia manh mối, mặc dù cơ thể cô bé kia phát ra vầng sáng màu vàng nhạt không có gì khác thường cả nhưng chỗ tay của cô bé thì không ngừng phát ra vầng sáng màu xanh dương đậm. Không ổn rồi, không phải vấn đề ở cô bé mà chính là ở con chuột bạch nhỏ trong tay cô kia.
Thượng Ất đột ngột tiến lên một bước, đôi mắt với cảm giác dị năng bao phủ lấy toàn bộ con chuột bạch nhỏ kia, một cỗ lực lượng sinh vật không khác gì Trần Nhị Cẩu thoái hóa lần hai lan tỏa ra. Chuột biến dị thoái hóa, con chuột trong tay cô bé chính là chuột biến dị thoái hóa, chỉ có thú thoái hóa biến dị mới có thể sở hữu nguồn lực lượng sinh vật mạnh đến vậy.
Khi nhìn chằm chằm vào vầng sáng màu lam đậm kia, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Thượng Ất. Lẽ nào, cơn thủy triều bạo phát của lũ chuột bên ngoài kia chính là do con chuột biến dị thoái hóa này? Nhưng một cá thể có thể khống chế hành động của cả một quần thể thì cấp bậc thấp nhất cũng phải là… Mẹ ơi! Đây không phải là một con chuốt thoái hóa biến dị bình thường mà là một con chuột vua có cơ thể thoái hóa siêu cấp!