“Điều này thì anh yên tâm, Ninh Ninh tới đây đi cùng mẹ vào phòng, đợi lát nữa giúp mẹ khuyên dì ở bên trong mở cửa, nhất định phải giả bộ đáng thương, tốt nhất là khóc lên vài tiếng…”
Nhìn thấy Hạ Tiệu Nguyệt dẫn con gái Khang Ninh Ninh rời đi, nụ cười mỉm của Đỗ Tử Phong trong nháy mắt bị thay thế bởi sự u tối, gã quay người đi về chỗ đống lửa, chỉ huy đám người tiếp tục gom lượm cành cây và nhiên liệu. Bất giác, dưới ám chỉ của Đỗ Tử Phong, ba thủ hạ của hắn bỗng dưng dần dần rời xa khỏi đống lửa, đi về phía một khoảnh đất trống trải. Còn gia đỉnh Hạ Tiểu Nguyệt và một gia đình khác nữa thì dường như không muốn đi quá xa khỏi đống lửa, vẫn đứng gần quanh đó tìm kiếm cành củi.
“Một tên nhóc ngu xuẩn, vẫn cứ nghĩ là thời đại trước à? Đám động vật biến dị kia vốn không sợ lửa, đông người tập trung lại như vậy chẳng khác gì một đối tượng săn bắt hoàn hảo. Hừ, muốn chơi trò đọ mắt với Đỗ Tử Phong tao thì chỉ số thông minh của đám rác rưởi các ngươi còn kém xa lắm!”
Đỗ Tử Phong bình tĩnh chỉ huy đàn em tiếp tục dọn sạch cỏ dại ở xung quanh, đồng thời hai tai căng ra, thỉnh thoảng lại chú ý tới gió thổi cỏ lay ở gần đó. Ba ngày trước, Đỗ Tử Phong phát hiện ra một việc hết sức quỷ dị, định luật ngàn năm về việc động vật sợ lửa đã bị phá vỡ, một số loại động vật có thể hình biến hóa lớn không hề sợ lửa mà ngược lại chúng sẽ mượn ánh lửa, âm thanh để dễ dàng phát hiện ra dấu tích của con người, nhìn thấy một lũ ngu đang đứng cạnh đống lửa, một khi có động vật cỡ lớn ở gần đây thì bọn họ chính là những miếng mồi dễ lấy như trở bàn tay của đám thú.
Đỗ Tử Phong đang hào hứng mong chờ cảnh tượng đó xuất hiện nhưng đáng tiếc thứ mà hắn chờ đợi đến lại không phải là một đám động vật lông đen toàn thân với những con mắt đỏ như máu!
“Chết tiệt, chuyện gì vậy, ở đâu ra mà nhiều chuột vậy?”
Trong đám đông, người đầu tiên phát hiện ra có chuyện gì đó không ổn là Hạ Cường, ba của Hạ Tiểu Nguyệt. Là một lãnh đạo cơ quan đã về hưu, Hạ Cường luôn sống một cuộc sống thoải mái, dễ chịu. Thế nên khi ông ta khom người nhặt một cành củi và đang định đứng thẳng dậy thì cái bụng to của ông ta khiến cho động tác đó trở nên cực kỳ khó khăn. Bốn năm cái bóng đen nhân cơ hội đó nhảy ra từ bụi cỏ, leo lên cái bụng kia và bắt đầu cắn xé điên cuồng.
“Chuột? Chuột gì vậy? Trời ơi, có một con chuột chui vào bụng của lão Hạ!”
Bên cạnh Hạ Cường là một gia đình khác, khi bọn họ phát hiện sự việc có gì đó không ổn thì kinh hãi thấy một con chuột lông đen với một cái đuôi lòi ra đang vung vẩy ở bên ngoài, còn lại toàn bộ cơ thể nó đã chui sâu vào trong cái bụng mỡ kia của Hạ Cường rồi!
“A!”
Hạ Cường kêu lên thảm thiết, ông ta dốc sực túm lấy con chuột trong bụng kia nhưng cái bụng to đã che khuất tầm nhìn của Hạ Cường, ông ta căn bản không thể nhìn thấy cái đuôi con chuột ở đâu trong cơn hoảng loạn. Cái bụng đau nhói kịch liệt, Hạ Cương vùng vẫy hai tay, con chuột trên bụng nhanh trong biến mất, thay vào đó, từng âm thanh ùng ục vang lên trong bụng Hạ Cường. Hạ Cường kêu lên, ra sức đánh vào bụng mình nhưng hoàn toàn không thể ngăn cản được con chuột bên trong đang thay đổi vị trí liên tục kia…
Cuối cùng, con chuột dừng lại ở ngay chính giữa trong bụng Hạ Cường, sau một hồi run rẩy kịch liệt, một tiếng “Phụp” cổ quái truyền ra. Hạ Cường trợn trừng hai mắt, cổ họng phát ra những tiếng khự khự. Cuối cùng thì lần này ông ta cũng thấy rõ rồi, một cái đầu nhuốm đầy máu đang dùng sức thò ra khỏi bụng Hạ Cường, trong miệng của cái đầu nhỏ đó là một khối gì đó màu đỏ sậm, khối thịt non đó đang nhỏ máu, nhìn rất giống với gan heo mà Hạ Cường hay mua ở ngoài chợ.
“Phịch”
Cơ thể to lớn của Hạ Cường đổ ầm xuống đất, máu tươi phun ra từ lỗ thủng trên bụng của ông, ý thức của ông cũng theo đó mà dần dần mất đi.
Một con, hai con, ba con… với vô số những thân ảnh màu đen luồn tới luồn lui, cơ thể của Hạ Cường nhanh chóng bị biến thành tổ ong, một tổ ong vò vẽ rách rưới, bị đám chuột đen chen chúc bao phủ hoàn toàn, rồi biến thành khung xương trắng trong phút chốc.
“Mẹ ơi, chuột ăn thịt người! Chạy mau!”
Mọi người chạy điên cuồng, mười mấy người bao gồm cả Đỗ Tử Phong cũng quay người bỏ chạy. Mẹ kiếp! Thế giới này điên hết cả rồi. Chó ăn thịt người, mèo ăn thịt người, bây giờ đến loài chuột sợ con người nhất cũng dám ăn thịt người!
Nhưng cũng rất nhanh sau đó đám người Đỗ Tử Phong không chạy được nữa, không phải vì thể lực bọn họ bị hao kiệt mà bởi vì bọn họ không biết về hướng nào. Đông, tây, nam, bắc bốn phía, chỉ cần nơi nào có đường thì nơi đó đang có vô số những bóng đen như thủy triều bò ra.
Một trăm? Một ngàn? Hay là một vạn?
Trơn mắt nhìn dòng lũ của những bóng hình mùa đen cuốn tới, đám người Đỗ Tử Phong lộ rõ sự tuyệt vọng. Trong tình huống như thế này, dù có là con voi với cơ thể khổng lồ cũng sẽ bị gặm thành khung xương trong nháy mắt chứ đừng nói là con người. Bọn họ chết chắc rồi, không ai có thể lao ra khỏi đây trong tình huống như thế này, trừ khi… bọn họ biết bay!
Đỗ Tử Phong vội ngẩng đầu, đôi mắt lóe sáng khi nhìn thấy một tòa nhà cao tầng hiện ra ở phía sau, sau đó hắn đột nhiên giơ dao bầu lên, đâm chém lung tung đám người nhà Hạ Tiểu Nguyệt đang đứng ngay phía trước không biết gì, máu tươi bỗng chốc bắn ra tung tóe, đám đông kêu lên thảm thiết, ngã khụy xuống đất, kêu réo không ngớt.
“Thật sự xin lỗi, chỉ có chém các người bị thương thì đám chuột mới không đuổi theo tôi! Các người không chết thì tôi chết, vậy các người ở lại làm mồi cho lũ chuột ăn đi!”
Đỗ Tử Phong vừa nói vừa quay người chạy về phía tòa nhà số mười bốn. Trên đường chạy, hắn ta cởi bỏ áo ngoài một cách thuần thục, không thèm để ý đến sức nóng làm phỏng tay, cố gắng nắm lấy một nắm tro trong đống lửa, cả cơ thể hắn như một con hổ đang leo tường, tay chân luân chuyển, nhanh chóng trèo vào đến ban công lầu hai.
“A! Đợi tôi, tôi không muốn chết… A!”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên phía sau, Đỗ Tử Phong cúi đầu xuống nhìn thì thấy một vài cái đầu nhoi lên giữa đám đông, một thanh niên cơ thể cường tráng đang bắt chước theo Đỗ Tử Phong, thử leo dọc theo cầu thang bên ngoài tường bò lên.
Nhưng rõ ràng là bọn họ đã đánh giá quá cao năng lực của bản thân. Trong một phút, nếu không phải do thể lực không chịu nổi mà rơi xuống thì cũng là do lúc bò lên chọn nhầm đường, không có lối thoát, đám chuột đuổi theo sau kéo bọn họ xuống, trong nháy mắt họ bị chìm nghiểm trong cơn lũ màu đen của lũ chuột.
“Đổ ngu như bò, chẳng lẽ ông đây bỏ ra hơn mười vạn đồng để được huấn luyện leo núi là phí tiền sao? Bọn bay nghĩ dùng tay leo lên lầu là ai cũng làm được chắc? Đám người ngu ngốc các ngươi muốn đọ với ông đây thì đợi kiếp sau đi nhé! Hừ!”
Đỗ Tử Phong dùng cả tay chân, nhanh chóng trèo lên lan can lầu thứ tư. Dựa vào vách tường, hắn ta thở hổn hển, vận động kịch liệt khiến hắn ta hao tổn gần hết thể lực, hắn ta không thể leo tiếp được nữa, chỉ có thể dùng một tay móc vào điều hòa treo nơi vách tường, tay còn lại thì lấy con dao bầu mang theo bên người ra, chuẩn bị cạy tấm cửa sổ bằng mỏng bên ngoài lan can, rồi sẽ nhảy vào trong từ lan can của nhà này.
Đúng lúc này, một bóng hình lướt qua trong mắt Đỗ Tử Phong, tốc độ của người này vô cùng nhanh, dường như đã đạt tới sự cực hạn của một con người. Điều khiến Đỗ Tử Phong kinh ngạc đó là khi thấy đám chuột bao vây nơi đây thì bóng người kia không những không dừng lại mà bước chân lại còn mạnh hơn, tốc độ tăng vọt, mở ra một còn đường máu giữa biển chuột đen ngòm kia.