Ổn định tâm trạng một chút, Thượng Ất phất tay ra hiệu cho Mai Lập Tân, hắn còn vài việc cần phải dặn dò. Vào đúng lúc này, một người đàn ông vội vàng hấp tấp chạy từ bên ngoài vào, trong miệng la lớn:
“Không tốt rồi! Bên ngoài xảy ra chuyện!”
“Má, gấp gì chứ! Có gì từ từ nói, có phải thú thoái hóa lại tập kích con người hay không?”
Tên đàn em trước mặt Thượng Ất kinh hoảng, lo sợ, Mai Lập Tân cảm thấy khó chịu nên không nhịn được mà bước lên, đập một cái lên đầu đối phương, ra hiệu cho tên đó đừng lo sợ quá mà phải nói chuyện đi.
“Không phải thú thoái hóa! Là chỗ khu nhà phía Tây có hỏa hoạn! Khi nãy có anh em về nhà trở lại đưa tin, tên đó phát hiện có khói đen bay lên từ tần mười bốn bên kia khi đi trên dường. Chờ khi tên này chạy về báo tin thì khói đã bao trùm nửa khu nhà rồi! anh em ở ngoài đều nhìn thấy hết!”
“Cái gì? Là lầu mười bốn cháy hả? Cậu chắc chắn là lầu mười bốn không?”
Sắc mặt Thượng Ất trắng bệch, trong lòng không khỏi kinh hoảng. Không biết tại sao, khi người báo tin vừa chạy vào, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy hồi hộp giống như là có chuyện mà hắn không thể chịu đựng được đang xảy ra. Hiện tại, khi đáp án được công bố, mẹ con Trần Phóng đang ở chính là lầu mười bốn, nơi đó đang có hỏa hoạn! Trong lúc nhất thời, tim Thượng Ất đập loạn, giọng nói rurn rẩy hỏi tên đàn em kia.
“Chắc chắn! Người anh em báo tin có nhà trên tầng cao, tên đó thấy rất rõ! Ngay tại lầu mười bốn có hai cửa sổ tách riêng ở phía nam, giống như là có người đang cố ý phóng hỏa vậy!”
Lạnh lẽo, hốt hoảng, sợ hãi, còn có sự tự trách vô cùng quét qua người Thượng Ất. Người thanh niên này đã nói rất rõ ràng là cửa sổ đơn phía nam lầu mười bốn… Đó không phải là nơi ẩn thân của hai mẹ con Trần Phóng sao? Nhưng vì sao lại có người phóng hỏa ở đó, chẳng lẽ hai mẹ con đã bị phát hiện nên không còn cách nào khác ngoài biện pháp trốn xuống tầng hầm? Nhất định là vậy rồi, có lẽ mọi chuyện cũng chưa quá tệ, bây giờ chạy tới nhất định sẽ kịp.
Máu toàn thân hắn như một con rồng nước màu đỏ, trong chớp mắt, chảy dồn xuống hai chân Thượng Ất. Giờ phút này, hai đùi Thượng Ất bộc phát một sức mạnh khó tin, chỉ trong một giây đồng hồ, bóng dáng của Thượng Ất đã xuất hiện bên ngoài phòng. Sau đó, Mai Lập Tân và những người khác chỉ nhìn thấy một bóng người lờ mờ đang hối hả chạy đi, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt họ.
“Mai… Anh Mai, anh nói tên kia có phải là quái vật biến thành người không? Từ chỗ này tới đó cũng khoảng năm trrăm mét, vậy mà tên kia còn chẳng tốn hết nửa phút nữa!”
“Không biết nữa! Tao chỉ biết là có vài người sắp xui xẻo rồi, mà còn là dạng vô cùng xui nữa kìa!”
…
Khu chung cư bị cháy, dù là trước hay sau tận thế thì đây cũng là một chuyện lớn.
Nước lửa vô tình, có khi chỉ cần một đốm lửa nhỏ cũng có thể hủy cả khu nhà, cho nên khi nam luật sư kia đốt lửa lên, trong vòng phạm vi mấy chục km xung quanh Phhương Viên, tất cả mọi sinh vật sống đều nhìn thấy khói đen cuồn cuộn.
“Đám ngu này đang muốn làm gì thế trời? Thổi lửa lớn vậy để chuẩn bị tự thiêu à?”
“Tôi thấy không giống… Chẳng lẽ bọn họ gặp phải động vật nào hung hãn nên định dùng lửa giết nó?”
“Thôi đừng chém gió nữa! Anh không thấy tốc độ của mấy con động vật biến dị kia nhanh cỡ nào sao? Đám lửa chập chờn này cũng chả thiêu chết nổi một con chuột nữa là! Tôi cảm thấy đám ngu đó muốn dùng khói hun ai đấy, anh không thấy bọn họ vẫn luôn dẫn khói tới chổ cửa sổ kia à? Khụ khụ khụ, mẹ nó, đúng là tai bay vạ gió mà, mau đóng cửa sổ lại đi! Khói bay hết vào chỗ tôi rồi!””
Mấy người sống trong khu nhà chỉ trỏ cửa sổ phía nam lầu mười bốn một hồi lâu. Dưới lầu có ba tên đàn ông là đàn em của nam luật sư và mấy người bên phía người phụ nữ trung niên đang tụ lại cùng một chỗ, không ngừng ném gỗ, sợi bông vào trong đống lửa, cố gắng dẫn khói tới chỗ cửa sổ.
“Chắc cũng được rồi! Khói dày đặc như thế, mong là đừng hun chết người phụ nữ kia, đến lúc đó sợ là không thể mở cánh cửa sắt ra mất!”
Người phụ nử trung niên mở to hai mắt đỏ bừng, nhìn xuyên qua lớp khói đặc, cẩn thần nhìn về phía tầng hầm thông qua cửa thông gió. Tiếc là do cửa sổ quá nhỏ, khói lại quá dày đặc, người phụ nữ trung niên không thấy được tình hình bên trong. Sắc mặt bà ta âm trầm, là một nhà giàu nổi tiếng trong khu này, Chúc Tiểu Nguyệt bà ta chưa từng ngờ là có một ngày mình sẽ giúp đám ác nhân để bắt nạt một người phụ nữ có con nhỏ.
Nhưng bà ta cũng còn biện pháp nào đâu? Con gái Khang Ninh Ninh mười tuổi của bà ta cũng đã đói bụng cả ngày rồi, ba bà ta hơn sáu mươi cũng chưa có một giọt nước vào bụng. Huống chi đây cũng không phải lỗi của Chúc Tiểu Nguyệt bà ta sai, là tên Đỗ Tử Phong kia mở đầu. Nếu như không phải do gã đoạt bánh quy của Đầu Đất, sao bà biết trong nhà còn có một người phụ nữ đang trốn, mà người phụ nữ này có nhiều thức ăn như vậy sao?
Nghĩ tới đây, Chúc Tiểu Nguyệt vô thức nhìn về phía nam luật sư kìa, nhìn gương mặt đứng dắn của gã, cắn răng nghiến lợi ném thêm đồ vào trong đám lửa, như là muốn hun chết người phụ nữ trong phòng. Chúc Tiểu Nguyệt rốt cuộc cũng nhớ ra thân phận của nam luật sư kia - là luật sư lớn nổi tiếng ở Thủ đô - Đỗ Tử Phong, có một ngôi nhà bạc triệu, là người nổi tiếng có địa vị xã hội cực cao. Vì một bịch bánh quy, người đã từng được báo chí tung hô là hóa thân của chính nghĩa, là người hùng của nhân dân lại không chút do dự mà lột tấm mặt ạã giả nhân giả nghĩa xuống, để lộ ra trái tim còn tàn nhẫn hơn cả dã thú.
Nói tóm lại, Chúc Tiểu Nguyệt cảm thấy bản thân bà ta không làm sao. Bà ta chỉ muốn dùng tiền mua chút đồ ăn thôi nhưng người phụ nữ trong phòng kia lại quá ích kỷ, rõ ràng cô ta có nhiều thức ăn như vậy mà tại sao lại không thể chia cho bọn họ một chút?
Hiện tại, khói đặc cuồn cuộn, người phụ nữ kia có lẽ đã dữ nhiều lành ít nhưng người phụ nữ ích kỷ nên không có kết cục tốt, cho dù cô ta có bị hun chết thì cũng là tự làm tự chịu, không liên quan gì tới Chúc Tiểu Nguyệt bà ta.
Nghĩ thế, Chúc Tiểu Nguyệt tiến lên giữ chặt Đỗ Tử Phong, nhỏ giọng nói: “Cũng được rồi! Mấy người dừng một chút đi! Tôi đi tới chỗ cửa lớn của tầng hầm để xem thử có thể khuyên người phụ nữ kia mở cửa không. Nếu khuyên được, tôi không quan tâm tới sống chết của người phụ nữ kia, đồ ăn bên trong tôi muốn ba phần năm, được không?”
“Ba phần năm?”
Đỗ Tử Phong lạnh lùng nhìn người phụ nữ trung niên, khóe miệng cong lên một nụ cười trào phúng. Người đàn bà mập mạp này đúng là tham lam, toàn bộ thức ăn như thế mà bà ta muốn tới ba phần năm? Trước đó, khi đuổi theo đối phương, Đỗ Tử Phong tận mắt thấy đồ ăn chất đống thành núi trong tầng hầm, đừng nói là ba phần năm, một nửa thôi cũng đủ mười mấy người tại đây ăn hơn nửa tháng.
Tận thế giáng lâm, thức ăn thiếu thốn, một miếng bánh quy cũng có thể cứu một mạng người, từ ba ngày trước Đỗ Tử Phong đã ý thức được điều này. Vì thế, đồ ăn chính là mạng sống của gã, đừng nói là ba phần năm mà dù là một nửa của ba phần năm cũng không được. Trong kế hoạch của Đỗ Tử Phong, người phụ nữ trung niên này nhhất định phải bị giết chết, người nhà của bà ta cũng phải giết hết… À, còn con bé mười tuổi kia thì có thể giữ lại mạng. Tuy tuổi còn nhỏ, ngực phẳng mông hơi lép nhưng gương mặt cũng khá thanh tú, mặc quần áo hở hàng một chút thì Đỗ Tử Phong cũng muốn đặt con bé đó dưới thân.
Nghĩ đến đây, Đỗ Tử Phong mỉm cười, miệng trả lời: “Dễ bàn dễ bàn thôi mà! Anh em chúng tôi yêu cầu không cao, có thể no bụng là được! Chị đi nhìn một chút cũng tốt, nếu có thể dụ người phụ nữ kia mở cửa, chị phải kêu chúng tôi liền đó nha!”