“Đại ca, anh thật sự tha cho mấy người kia à? Anh không sợ chúng lén quay lại trả thù sao ạ?”
Trước cửa biệt thự trên đảo giữa hồ, Mai Lập Tân cẩn thận từng chút một đứng bên cạnh Thượng Ất, gật đầu với dáng vẻ cung kính cứ như gã ta mới là kẻ nhỏ tuổi hơn. Khi trận chiến kết thúc, gã ta mới dám mở mắt nhìn, lúc đó mới ý thức được hiện tại không thể so sánh tuổi, tư lịch mà phải so ai ác hơn hay nắm đấm ai to hơn.
Nắm đấm của Trần Nhị Cẩu không lớn bằng Thượng Ất nên gã ta chết rất thảm, tay sai không chết thì trốn, không tên nào có kết cục tốt. Gã ta muốn sống sót thì tất nhiên phải đi theo Thượng Ất có nắm đấm lớn để lăn lộn rồi! Còn sau này có gặp ai có nắm đấm lớn hơn Thượng Ất hay không thì… Mai Lập Tân lén nhìn Thượng Ất, trong lòng thầm lắc đầu. Lúc Thượng Ất chiến đấu nhanh nhẹn, dũng mãnh đã gây ấn tượng mạnh với gã ta, Mai Lập Tân có thể chắc chắn là người có nắm đấm lớn hơn Thượng Ất không tồn tại, trừ phi đối phương không phải người, mà kinh khủng như dã thú.
“Không cần! Mấy tên rác rưởi kia không sống lâu đâu!”
Thượng Ất còn tùy ý đáp lại Mai Lập Tân, ánh mắt quét địa hình gần biệt thự hết lần này tới lần khác.
Phóng tầm mắt ra xa, toàn bộ phần đảo giữa hồ này có địa hình khá bằng phẳng, diện tích lớn khoảng mười km vuông. Chung quanh đảo nhỏ toàn là nước, mặt nước rộng, ra vào bằng bốn cây cầu đá và một hành lang nhân tạo. Thượng Ất chỉ cần phong tỏa cây cầu và dùng vài chướng ngại vật, lưới phòng hộ ngăn cách trên hành lang là có thể tạo ra một chỗ tránh nạn hoàn hảo cho ngôi nhà. So với căn phòng trước đó, nơi này tốt hơn rất nhiều, ít nhất là nơi này có thể chống đỡ lần sóng từ trường phóng xạ tới Trái Đất lần tiếp theo và trước khi sinh vật toàn cầu thoái hóa lần nữa. Nghĩ như thế, Thượng Ất vô thức sờ hai viên tinh hạch năng lượng trong túi, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
Sau khi xử lý Trần Nhị Cẩu, Thượng Ất lại thu hoạch thêm một viên tinh thạch năng lượng. Thượng Ất cũng cảm nhận được dị năng hiện rõ trên mắt mình, sau hai lần thoái hóa, trong đầu Trần Nhị Cẩu đã ngưng tụ thành một viên tinh thạch năng lượng. Trần Nhị Cẩu lại không có kinh nghiệm nên gã ta không biết cách khống chế năng lượng trong tinh hạch, cuối cùng bỏ mạng. Viên tinh hạch trắng thuần như ngọc, mang theo năng lượng dồi dào này đã trở thành chiến lợi phẩm của Thượng Ất.
Nhớ lại mọi chuyện từ đầu tới cuối, ánh mắt Thượng Ất càng thêm kiên nghị, hắn phát hiện bản thân còn mạnh hơn so với hắn nghĩ.
Lúc đầu, hắn có thể nhanh chóng hóa thành thể chất tự lành của trùng A-mip, gặp được thú thoái hóa hung mãnh thì chỉ cần cẩn thận một chút là không cần phải lo lắng cho tính mạng của bản thân.
Sau đó, dị năng cảm nhận trên hai mắt hắn cũng rất thực dụng. Ví dụ là khi chiến đấu với Trần Nhị Cẩu, sau khi hiểu rõ được vầng sáng hình thái biến hóa của đối phương, Thượng Ất hoàn toàn có đủ thời gian để chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu và chọn cả phương thức chiến đấu phù hợp nữa. Tránh né mũi nhọn, tấn công bất ngờ, cứ như là có một máy gian lận, vô cùng sảng khoái.
Một điều cuối cùng chính là thông qua trận chiến này, Thượng Ất cũng ý thức được tiềm lực to lớn của thân thể mình.
Gen của Trần Nhị Cẩu đã tiến hóa hai lần, dù gã ta chỉ biểu hiện ra một đặc điểm của loài gấu, nhưng cả người Trần Nhị Cẩu cũng đã có sức lực rất lớn, vô cùng hung tàn, ngay cả Thượng Ất cũng không thể so sức lực với gã ta, vậy gen trùng A-mip của Thượng Ất thì sao? Nếu hắn có thể mở ra tiến hoá lần hai thì sẽ biến thành thứ gì?
Thượng Ất nhớ lại lời của tiến sĩ L, trùng A-mip là một loại sinh vật thần kỳ, nó đại biểu cho sự bất tử bất diệt, đồng thời còn có thể cắn nuốt tất cả, chuyển hóa mọi loại năng lượng. Nếu như loại gen đặc thù này có thể tiếp tục tiến hóa trong cơ thể Thượng Ất thì liệu Thượng Ất có thể cắn nuốt những người thoái hóa khác, đoạt những năng lực đặc thù của họ hay không?
Nghỉ tới đây, trong lòng Thượng Ất nóng lên, tay cầm tinh hạch năng lượng hơi run nhẹ. Có điều Thượng Ất vẫn khắc chế mong muốn nuốt chửng tinh hạch năng lượng, hiện tại, hắn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm. Mẹ con Trần Phóng đang ở trong nhà chờ hắn về, đầu tiên là hắn phải nhanh chóng đưa hai mẹ con tới đây, đảm bảo sự an toàn của họ chính là điều quan trọng nhất.
Thượng Ất xoay người lại nói với Mai Lập Tân.
“Lão Mai, cậu dẫn người dọn dẹp nơi này một chút! Tôi đi đón vài người tơi! Nhớ kỹ là phải phá hủy hết bốn cây cầu, thú thoài hóa không vào được thì chúng ta mới có thể yên tâm ngủ nghỉ!”
“Đã hiểu thưa đại ca! Đại ca, anh có cần vài người đi theo không à? Với lại biệt thự pháíatây còn đang để không, em có thể…”
Mai Lập Tân muốn nói lại thôi, gã ta thật sự không đoán được tính cách của Thượng Ất. Nếu nói Thượng Ất hiền lành thì sao hắn có thể không đổi sắc mặt mà nổ súng lấy đầu một người, nói hắn bất thường thì khi nói chuyện bình thường, lúc lại nói thầm… Chẳng lẽ tên này bị phân liệt nhân cách, nghe nói loại người rất đáng sợ, giống như là bị bệnh tâm thần vậy.
“Người nhà hả? Được, nhưng chỉ có thể ở biệt thự phía tây… Ừ! Lời vừa rồi của anh đã nhắc nhở tôi! Anh tìm giùm tôi mấy người phụ nữ khoảng ba mươi đi, tốt nhất là người mới sinh con hoặc đang cho con bú, ngực càng lớn càng tốt, về ngoài không quá khó nhìn là được!”
Thượng Ất bình tĩnh nói, Mai Lập Tân nghe mà trong lòng căng thẳng… Gã ta đoán trúng rồi, người ta cướp phụ nữ là càng đẹp, càng trẻ càng tốt nhưng Thượng Ất lại để mắt tới sản phụ. Lúc hòa bình, Mai Lập Tân từng nghe nói tới một loại người chuyên tới vùng duyên hải phương nam để đi uống sữa người, nghe nói uống sữa người thì sẽ rất có lợi cho cơ thể, nói chung đó là thuốc bổ tốt nhất trên đời. Tên này nhất định là loại biến thái đó rồi! Không ngờ gã ta lại làm việc cho một tên biến thái thực lực mạnh mẽ như thế, ngày đó tên này đổi khẩu vị, coi trọng bà vợ hơn bốn mươi của hắn ta thì phải làm sao đây?
Mai Lập Tân càng nghĩ càng thấy lạnh lẽo trong lòng, có môt số việc nếu càng nghĩ sâu thì sẽ càng khiến người ta rùng mình nhưng hắn ta đã lên thuyền giặc thì làm sao có thể tùy tiện rời đi đây? Không thấy Trần Nhị Cẩu chết thảm cỡ nào sao, đầu bị chém thành hai nửa, điển hình của việc chết không toàn thây.
“Ừ, mọi chuyện cứ sắp xếp trước như thế đã… Này, lão Mai, anh rốt cuộc có nghe tôi nói không thế? Anh có tâm sự gì à?”
Thượng Ất cũng không biết là trong vài giây ngắn ngủi vừa rồi, hắn đã bị Mai Lập Tân nhận định hắn là tên dâm dê biến thái. Liếc nhìn Mai Lập Tân có chút không yên, sắc mặt Thượng Ất hơi khó coi. Mai Lập Tân này cái gì cũng tốt nhưng tính cách có chút lằng nhằng. Tâm tư cũng quá nặng, suy nghĩ nhiều, nói chuyện và làm việc có chút bó tay bó chân.
Thượng Ất cũng không định đuổi Mai Lập Tân đi, trừ chiến đấu, năng lực sắp xếp, quản lý cấp dưới của ông chú trung niên này không tệ, là điển hình cho nhân tài quản lý hậu cần. Thượng Ất còn muốn chế tạo đảo giữa hồ thành một chỗ tránh nạn nên dạng người Mai Lập Tân phải giữ lại.
Đương nhiên là Thượng Ất cũng từng cân nhắc về Hoàng Long và Điền Ba nhưng hắn cũng nhanh chóng phủ định ý tưởng này. Hai người đàn ông kia, một thì coi trọng vũ lực, gặp thú thoái hóa thì xông lên còn nhanh hơn hắn. Một người khác thì còn ôm mơ mộng hão huyền với chính phủ, cảm thấy chính phủ sẽ cử người tới đây cứu một đội trưởng đặc công nho nhỏ như gã ta. Nói tóm lại, hai người này có thể dùng để đánh nhau, quản lý hậu cần lại không có ai đáng tin cậy.
Thượng Ất đành phải đặt hy vọng vào người như Mai Lập Tân, tên này từng làm trưởng nhóm Wechat trong khu, trong thực tế cũng biết được mặt mũi của không ít dân trong khu. Thượng Ất tin tưởng chỉ cần có gương mặt quen thuộc của Mai Lập Tân, đảo giữa hồ sẽ nhanh chóng tập hợp đủ nhân thủ, giảm bớt được nhiều phiền toái không cần thiết cho hắn.