“Đây, cho anh! Đừng tổn thương đứa nhỏ nữa! Với lại, trả con chuột bạch trong tay cho thằng bé đi!”
Thấy máu chảy đầm đìa trên đầu nhóc Đầu Đất, Trần Phóng cũng không kịp nghĩ nghiều mà tiện tay móc ra một gói thức ăn ném ra ngoài. Mấy thứ đồ ăn này là do Thượng Ất chuẩn bị riêng cho Trần Phóng, bên trong là thức ăn chứa nhiều calo. Dù sao Trần Phóng cũng đã tiêm thuốc kích hoạt, nếu như trên người cô có xuất hiện dấu hiệu tiến hóa thì cũng cần một số lượng lớn đồ ăn để bổ sung năng lượng.
“Oa! Nhiều đồ ăn quá!”
Vội vàng nhặt đồ ăn lên, nam luật sư và người phụ nữ trung niên kia nhìn nhau, trong mắt hai bên đều lộ ra sự kinh ngạc và mừng rỡ. Bọn họ đã không ăn uống đàng hoàng suốt một ngày rồi, gói đồ ăn này chính là đưa than sưởi ấm trong ngày đông, là đưa củi đốt lửa sưởi ấm mà!
Ăn ăn một hồi, ánh mắt nam luật sư và người phụ nữ trung niên đều thay đổi, không hẹn mà liếc nhau một cái. Từ trong mắt đối phương, cả hai đều nhìn ra tia tham lam và hung ác trong mắt người đối diện. Cuối cùng, ánh mắt tham lam và hung ác này rơi vào trên người Trần Phóng đang lẻ loi bế hai đứa nhỏ ở cửa.
“Chị nói em gái này! Em có nhiều đồ ăn vậy còn dư không, có thể bán cho chị một chút không?” Người phụ nữ trung niên nuốt mấy miếng thức ăn vào miệng, trên mặt hiện lên nũ cười, chậm rãi đi về phía căn phòng.
“Bán đồ ăn cho bà? Không bán, không có! Nhà tôi cũng không hoan nghênh các người, các ngươi nhanh chóng rời khỏi đây đi!”
Phát hiện đối phương tiếp cận, Trần Phóng vô thức lùi về sau một bước, cảnh giác nắm chặt chốt cửa.
“Em gái à, sao em nói thế được! Chúng là là hàng xóm thì nên giúp đỡ nhau một chút chứ, đừng từ chối nhanh vậy! Chị có tiền nên có thể dùng tiền mua mà!”
Người phụ nữ trung niên vừa nói vừa quay đầu cho người nhà sau lưng đi lấy tiền, ánh mắt lại nháy mắt cực nhanh với luật sư nam.người sau cũng hiểu ý, trên mặt lộ vẻ dữ tợn, đao trong tay chậm rãi duỗi ra, cắm vào khe cửa.
“Tôi nói không bán là không bán! Các người muốn làm gì?”
Trần Phóng cũng không phải là kẻ ngốc, tuy đối phương biểu hiện rất ôn hòa, thái độ chân thành nhưng ánh mắt lại khiến trái tim cô lạnh lẽo. Trần Phóng ý thức được tình hình có chút không ổn, vô thức muốn khóa cửa lại nhưng phát hiện cửa đã bị nam luật sư dùng đao kẹp lại từ trước, dù cho cô dùng sức cỡ nào cũng không thể đóng cửa được.
“Hừ, con đàn bà thối này! Tất cả mọi người đều đói bụng, mày lại trốn trong nhà ăn uống no nê! Mở cửa ra mau, đem hết đồ ăn ra đây! Mày dám nói “Không” thì ông đây giết mày ngay đấy!”
Thấy mọi chuyện bại lộ, nam luật sư và người phụ nữ trung niên cũng không thèm để ý mà kéo da mặt xuống, trở mặt tại chỗ, dùng sức đẩy cửa ra. Trần Phóng là phụ nữ, trong ngực còn ôm Nhạc Nhạc và Đầu Đất, sao có thể chen lấn nổi với hai người kia. Chỉ vài lần là Trần Phóng đã không trụ nổi, không khống chế được mà ngã ra đằng sau.
“Mình ngu quá! Thượng Ất đã dặn dò là không được mở cửa cho người lạ! Không được, mình phải chạy xuống tầng hầm chờ. Bên ngoài sảnh còn chút đồ ăn, những người này lấy thức ăn xong sẽ rời đi thôi!”
Quyết định trong lòng xong, Trần Phóng không dây dưa với đám người kia nữa mà dùng hết sức treo dây xích cửa lên, ôm Đầu Đất đang bất tỉnh xoay người chạy xuống tầng hầm.
“Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! Răng rắc!”
Khi Trần Phóng chạy xuống cầu thang dưới mặt đất thì cánh cửa yếu ớt cũng không còn ngăn được đám người nam luật sư xông vào phòng, đầu tiên là họ kinh ngạc phát hiện mấy gói đồ ăn, sau đó mới ý thức lại chuyện quan trọng hơn thì biến sắc, điên cuồng lao xuống tầng hầm.
“Nhanh lên! Nhanh nữa lên!”
Ôm hai đứa nhỏ, liều mạng chạy, trước mắt Trần Phóng biến thành một màu đen, cô vừa mới sinh con, thân thể yếu ớt không thể tiếp thu vận động mạnh. Có điều Trần Phóng lại không dám dừng lại, cô biết rõ là nếu bị những người bên ngoài bắt lại thì sẽ có hậu quả gì. Những tên cầm thú kia còn không tha cho một đứa nhỏ, thì phụ nữ có dung mạo như cô mà bị bắt lại thì… chạy vào bên trong, Trần Phóng không nhịn được mà rùng mình một cái. Cô lén nhìn ra ngoài thì thấy người phụ nữ trung niên kia đang điên cuồng nuốt đồ ăn trong tay, cô bé có bề ngoài thanh tú bên cạnh bà ta cũng vậy, cảnh tượng họ nhét đồ ăn vào miệng giống y hệt mấy con chó cảnh sát biến dị lúc trước.
Điên rồi! Những người này điên hết rồi! Không thể để họ bắt được, nếu không sẽ bị ăn! Phải chạy mau!
Tiếng rống phẫn nộ của nam luật sư ngay sau lưng cô, Trần Phóng không dám quay đầu lại nhìn. Cô liều mình dùng hết sức chạy về phía cửa tầng hầm, mặc kệ cánh tay vừa mỏi vừa đau, hai chân lại giống nhưu rót chì dường như không nghe điều khiển của cô. Trần Phóng chỉ có thể ôm chặt hai đứa bé, liều mạng chạy về phái trước. Cuối cùng, Trần Phóng cũng nắm được nắm cửa của cánh cửa sắt nặng nề, mà gương mặt vặn vẹo của người đàn ông chỉ cách cô không tới một mét.
“Đồ đàn bà thôi! Mày dám đóng cửa à? Mẹ mày, ông đây giết chết mày! Có ngon thì mày cứ trốn ở trong đó luôn đi, đừng ra nữa! Chờ bắt được mày,ông đây lột hết đồ của mày, cho mày khóc lóc cầu xin dưới háng ông!”
Vẫn chậm hơn một bước, nam luật sư buồn bức nhìn khe cửa nhỏ xíu dần biến mất trước mắt mình. Chỉ trong tích tắc đó, nam luật sư đã thấy cả đống đồ ăn chất thành núi trong đó. Gã ta điên cuồng chém cửa sắt, tiếc là độ dày cửa sắt này hơn cả nửa mét, chó lớn biến dị cũng không cắn nổi cửa chống trộm này thì làm sao người bình thường làm gì được nó.
“Đại ca, làm sao bây giờ? Cô gái kia trốn bên trong thì chúng ta cũng không vào được!”
Mấy người đàn ông phía sau nam luật sư thở hồng hộc, trong mắt đều là sự mệt mỏi và uể oải. Suốt ba ngày này, những người dân như bọn họ căn bản chẳng ăn được thứ gì đàng hoàng. Bây giờ vất vả mới tìm được một nhà mà lại bị nhốt ở ngoài, tâm trạng cực kỳ khó chịu.
“Không sao, người phụ nữ kia không chạy được đâu! Mấy người bọn mày ra nói với mấy người bên ngoài là muốn ăn no bụng thì kiếm thứ gì tới đốt đi!”
“Đồ vật có thể đốt à? Ý của đại ca là…” Mấy tên đàn em khó hiểu nhìn nam luật sư
Nam luật sư lộ ra ánh mắt hung ác, gã gật nhẹ đầu rồi nói: “Loại tầng hầm trong nhà hiện đại thế này rất quen thuộc với tao. Bình thường thì bên cạnh cầu thang sẽ có ba, bốn cửa thông gió. Tí nữa chúng ta đi một vòng, tìm thấy cửa thông gió thì châm lửa hun vào chỗ con đàn bà kia. Nhớ cho kỹ, tí nữa bọn mày phải tìm đồ có khói nhiều, gỗ bình thường thì không được, khói không nhiều!”
“Như thế ạ… nhưng mà đại ca à, nếu như không cẩn thận mà hun chết người phụ nữ kia thì sao? Em thấy cô ta vừa trắng vừa mềm, trong ngực còn ẵm một đứa nhỏ đang bú sữ mẹ, không chừng chúng ta còn có thể uống chút sữa mẹ tươi nữa. Vừa rồi người đàn bà kia chạy mà ngực cứ nhảy loạn lên… Chậc, chậc, thật là khiến người ta khó nhịn!”
Mấy người đàn ông kia nói xong thì trên mặt hiện ra nụ cười dâm đãng. Trong thời buổi loạn lạc thế này, những người phụ nữ xinh đẹp, vóc người tốt như Trần Phóng là không thể bỏ qua. Chỉ cần tìm một phòng trống không người, bọn họ muốn hưởng thụ thế nào cũng được, như thế còn vui sướng hơn cả Hoàng đế nữa. Dù trận loạn lạc này qua đi, cảnh sát tới cửa tìm bọn họ thì không có gì phải sợ. Bây giờ, khắp nơi đều là quái vật, khắp nơi đều là người chết, chờ họ chơi chán thì tìm nơi có quái vật ẩn núp quăng cô ta ra, bất kỳ con chó, mèo biến dị nào cũng có thể giúp họ hủy thi diệt tích.
“Hừ, đám tụi mày chỉ biết chơi gái thôi! Nhưng mà mày nói cũng có lý đó, nếu thật sự hun chết thì mở cửa này cũng phiền toái! Như vậy đi, đám tụi mày đi nói với đám người bên ngoài kia một chút để bọn họ phái người đi phóng hỏa, tao ở đây canh chừng!”
Nam luật sư đặt mông ngồi xuống đất, thở hổn hển mà không để ý tới chung quanh chỗ đó có vô số bóng đen đang lặng lẽ tụ lại, đang nhanh chóng bao vậy tòa nhà.