"Hừ, tôi không muốn chấp nhặt với phụ nữ! bà tránh ra cho tôi, ông đây lấy đồ rồi sẽ đi ngay!”
Thấy bầu không khí càng lúc càng căng thẳng, từ trong bốn người đàn ông có một người cao bước ra, chính là người bị đối phương nhận ra là luật sư.
“Thật ra chúng ta cũng không cần làm như kẻ thú thế này đâu! Chẳng lẽ bà không biết thằng nhóc này là thằng khờ sao! Nó may mắn kiếm được đồ ăn mà một mình cũng ăn không hết, vậy tại sao tôi không thể lấy đi chứ?”
“Thằng khờ hả? Chẳng lẽ thằng nhóc này là đứa hay lang thang ngoài khu nhà… Đầu Đất à?”
Nghe luật sư nói xong, người phụ nữ trung niên nhíu mày, cẩn thận đánh giá thân ảnh nhỏ bé đang bị kẹp giữa đám người. Dần dần, trên mặt người phụ nữ trung niên lộ ra vẻ phức tạp, người đàn ông đối diện không nói bậy, thằng nhóc mặt mũi lấm lem, dơ bẩn này chính là dưa trẻ lang thang - Đầu Đất… Dân cư trong khu nhà Hoa Tụng ở Thủ đô đều rất quen thuộc với một đứa nhỏ lang thang có vấn đề về trí thông minh.
Nếu phải nói kỹ hơn thì Đầu Đất này có lai lịch rất thần bí.
Bé trai trông chỉ khoảng bốn, năm tưởi này đã ở gần khu nhà Hoa Tụng tại Thủ đô từ hơn một năm trước. :úc đó cũng có người tốt bụng báo cảnh sát nhưng sau khi cảnh dẫn thằng bé về, không lâu sau thằng bé này lại xuất hiện ở gần đây nữa.
Mọi người đều cảm thấy rất kỳ quái nên báo cảnh sát lần nữa nhưng bé trai này hình như đã xem nơi này là nhà mình nên vài ngày sau lại xuất hiện ở gần đây. Mọi người không còn cách nào khác nên đánh tạm chấp nhận sự hiện diện của thằng bé, dù sao đứa bé cũng không làm người ta chán ghét. Cũng không lâu sau, mọi người phát hiện ra một chuyện khiến họ dở khóc dở cười là thằng bé này không chỉ luôn cười với người ta mà mỗi khi có thanh niên trẻ tuổi nói chuyện với nhóc là nhóc sẽ xông tới kêu người ta là ba, còn gặp phụ nữ trẻ tuổi thì kêu là mẹ, làm sao cũng không ngăn được.
Cứ thế, khu nhà Hoa Tụng ở Thủ đô này lại có thêm một “Đứa con trai chung”. Mọi người cũng chậm rãi quen với sự tồn tại của nhóc. Có vài người tốt bụng thấy Đầu Đất đáng thương, đôi khi còn mua bánh mì và nước cho thằng bé. Đầu Đất vẫn cười ha ha, kêu đối phương là ba mẹ như cũ, sau đó lại vui vẻ ăn đồ ăn của người tốt bụng.
Hôm nay vì đang kích động nên người phụ nữ trung niên chưa nhận ra Đầu Đất, bây giờ nhìn kỹ lại thì trong lòng bà ta có chút phức tạp. Không ngờ sau khi tận thế buông xuống, Đầu Đất lại còn sống, nhìn bịch bánh quy thằng bé cầm trong tay cũng có thể đoán ra là thằng bé sống khá tốt.
“Đầu Đất, bác hỏi con, bánh quy trong tay con ở đâu ra vậy? Cho bác xem chút xíu được không?” Người phụ nữ trung niên ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào bánh quy trong tay Đầu Đất, không tự chủ được mà nuốt nước miếng.
“Bánh quy, Tiểu Bạch… Bánh quy, cho… mẹ… mẹ… ăn bánh quy…” Ý thứ được có người nói chuyện với mình, Đầu Đất ngước gương mặt lấm lem của mình lên, cười giơ bánh quy cao hơn đầu, ra hiệu cho “Mẹ” trước mặt ăn nó.
“Bác không ăn, bác muốn biết bánh quy trong tay con là từ đâu mà có, con nói cho bác biết được không?” Người phụ nữ trung niên cố gắng kiềm nén đối với mùi thơm mê người của bánh quy, dùng giọng nhẹ nhàng hỏi chuyện, trong mắt những người khác cũng lộ ra vẻ mong đợi, cẩn thận nghiêng tai lắng nghe.
“Bánh quy… Tiểu Bạch… Bánh quy ăn ngon… Mẹ ăn…”
Đầu Đất cố gắng giơ tay qua đầu, ngôn ngữ đứt quãng, hiển nhiên là thằng bé không thể trả lời câu hỏi của người phụ nữ. Mặt người phụ nữ turng niên hiện lên vẻ thất vọng, vừa lắc đầu vừa chậm rãi trở lại đội ngũ, mà bánh quy trong tay cũng không trả lại cho Đầu Đất, bà ta lén đưa cho cô bé nhỏ khoảng mười tuổi sau lưng mình.
“Đậu má, người đàn bà thối, bà dám gạt tôi!”
Hành vi của người phụ nữ trung đã hoàn toàn chọc giận nam luật sư đối diện, gã ta đã nhắm bịch bánh quy trên tay Đầu Đất từ trước rồi nhưng không ngờ người phụ nữ trung niên kia lại có da mặt dày như vậy, dám giả bộ hiền lành lừa gạt bịch bánh quy trong tay Đầu Đất.
Tức thì, nam luật sư giơ dao phay lên, la hét muốn xông tới. Bên người phụ nữ trung niên cũng không yếu thế, lập tức có bốn, năm người đàn ông bước lên, không khí băt đầu căng thẳng, cuộc chiến sắp xảy ra.
“Mẹ… Ba… Đừng đánh… Mẹ… Ba… không nên đánh nhau…”
Bị hai nhóm người kẹp vào giữa, Đầu Đất hình như bị dọa sợ, thằng bé duỗi tay nhỏ bẩn thỉu ra, vô thức muốn ôm lấy đùi nam luật sư nhưng lại bị gãta đạp xuống đất, đồ vật trong ngực cũng rớt ra.
-Chi chi, chi chi…
Một con chuột trắng thuần giãy giụa trên mặt đất, đôi mắt nhỏ màu đỏ máu lóe lên sự sợ hãi như Đầu Đất. Đối với nó, nhân loại chung quanh đều cao lớn như vậy, kinh khủng như quái vật, chỉ cần một cước thôi là có thể giẫm nó thành đống thịt nhão.
Chuột bạch phát ra tiếng kêu hoảng sợ, nghiêng người muốn nhanh chóng chạy vào trong ngực Đầu Đất nhưng ngay thời khắc Đầu Đất sắp đón được nó thì một cái tay lớn phủ xuống, tóm lấy đuôi nó, xách nó lên không trung.
“Ha ha, thì ra Tiểu Bạch mà thằng khờ này nói là con chuột! Thằng khờ chính là thằng khờ, người còn không có ăn, mày còn đi nuôi chuột hả? Mẹ, ông đây sắp chết đói rồi, thịt ít cũng là thịt, con chuột này giờ là của tao, giữ lại tối nay nướng ăn!” Sắc mặt nam luật sư dữ tợn, tóm lấy đuôi chuột, chuột bạch đáng thương bị gã quăng tới quăng lui, nó chỉ có thể phát ra tiếng kêu thê lương, hoàn toàn không có cách nào thoát được bàn tay to bự này.
“Tiểu Bạch… Con… Ba ơi… thả… ba… thả… Tiểu Bạch!” Đầu Đất bò dậy từ dưới đất vừa sợ hãi nhìn chuột bạch trong tay nam luật sư, miệng lại không ngừng cầu xin, trong hốc mắt tràn ra nước mắt lo lắng.
“Mẹ mày, ai là ba mày chứ! Ông đây không có thằng con khờ như mày! Cút cho tao!”
“Ầm!”
Thân thể nhỏ gầy của Đầu Đất bị nam luật sư đá bay ra ngoài, bay thẳng về phía trước, cho tới khi đầu của thằng bé đụng vào cửa nhà Trần Phóng, vang lên một tiếng trầm đục mới dừng lại. máu tươi chảy xuống, một vết thương khủng khiếp xẹt ngang nửa gương mặt của Đầu Đất, máu chảy nhuộm đỏ bậc thang trước cửa nhà Trần Phóng, đồng thời cũng làm trái tim của Trần Phóng đang nhìn lén nhói đau.
-Đừng! thằng bé vẫn còn là con nít mà!
Chỉ trong nháy mắt, Trần Phóng đã ném lời dặn của Thượng Ất ra sau đầu. Bỗng nhiên cửa phòng bị mở ra, Trần Phóng luống cuống tay chân đỡ Đầu Đất, mặc kệ máu của Đầu Đất nhuộm đỏ áo cô.
“Các người sao lại nhẫn tâm như thế! Thẳng bé còn nhỏ mà! Các người muốn đồ ăn thì tôi cho, đừng làm khó thằng bé!”
Nhìn khuôn mặt nhỏ đang phát ra âm thanh yếu ớt trong ngực mình, trong lòng Trần Phóng như bị kim đâm đau nhói. Cô vốn là một người phụ nữ hiền lành, từ khi sinh ra, trở thành một người mẹ, Trần Phóng càng không nỡ nhìn thấy đứa nhỏ nào chịu khổ. Lúc này, trong lòng Trần Phóng cực kỳ tự trách vì vừa rồi không mở cửa sớm hơn.
Có vài người không nghĩ như thế. Đột nhiên có người từ trong phòng xông ra khiến nam luật sư giật mình. Thấy rõ người phụ nữ là Trần Phóng, trong mắt người đán ông này có thêm tia hung ác và âm hiểm.
“Cô có đồ ăn à? Có bao nhiêu?”