“Khụ khụ khụ, tôi sai rồi! Tôi sai rồi, thả tôi ra đi, van cầu cô thả tôi ra! Đau quá, trên người tôi đau quá!”
Võ Đức vô lực cầu xin Đỗ Giai Tuệ, rốt cuộc hắn ta cũng phát hiện ra nguyên nhân mình không thể thoát khỏi Đỗ Giai Tuệ rồi, bởi vì vảy trên người Đỗ Giai Tuệ đang móc chặt cánh tay hắn ta, chỉ cần hắn ta dùng sức một chút thôi là những cái vảy kia sẽ co rút lại, phàm là nơi tiếp xúc với chúng thì sẽ vô cùng đau nhức, giống như có vô số con kiến đang cắn phá da của hắn ta vậy, đã vậy còn như đang dùng sức kéo xuống nữa.
Lớp vảy dày đặc trên người Đỗ Giai Tuệ rất thần kỳ, hình như nó có thể thay đổi dựa theo địa hình, ví dụ như vảy trên cổ Đỗ Giai Tuệ có thể biến thành những miếng rất nhỏ, bén nhọn như móc câu, những móc này còn nhỏ hơn mấy lưỡi câu hiện tại đang có mấy trăm lần, còn cực kỳ rắn chắc. Nói ngắn gọn hơn thì thân thể Đỗ Giai Tuệ như một tấm lưới, Võ Đức đã trở thành con cá trên tấm lưới đó, hắn ta sống hay chết đều dựa theo tâm trạng của cô ấy.
“Bà nội anh, sao tôi lại biến thành quái vật thế này?”
Trên người cô giống như bóng đèn neon mà không ngừng đổi màu, Đỗ Giai Tuệ căn bản không có tâm tư để ý tới Võ Đức. Cô đang dùng vẻ mặt cầu xin, đi tới chỗ Hoàng Long và Điền Ba, Võ Đức thì giống như một con chó ghẻ bị cô kéo lê trên mặt đất.
“Đỗ Giai Tuệ… Tạo hình này của cô thật là… Thật là có cá tính! Cô đừng gấp, ổn định cảm xúc một chút để tôi xem thử có thể kéo tên này ra không đã!”
Điền Ba an ủi Đỗ Giai Tuệ, đồng thời gã ta còn dùng chân đạp vào ngực Võ Đức, dùng sức kéo hắn ta ra nhưng Điền Ba càng dùng sức, Võ Đức lại càng kêu thảm hơn. Cuối cùng, Hoàng Long cũng tiến lên, hai người cùng hợp tác kéo hắn ta ra, rốt cuộc sau một tiếng hét thảm của Võ Đức, hắn ta cũng đã được tách khỏi Đỗ Giai Tuệ. Tuy vậy, cả người hắn ta trông cực kỳ thê thảm, trên mặt, ngực, cánh tay đều máu me đầm đìa, làn da rách tả tơi, quả thực là giống y chang một con gà bị lột da sống…
“Trời ạ! Đỗ Giai Tuệ, cô biến thành nhện rồi à? Sao trên người dính dữ vậy? Cô nhìn tên này xem, da mặt cũng bị cô kéo đi luôn rồi!”
Nhìn thoáng quá khối da lớn treo trên cổ Đỗ Giai Tuệ, Hoàng Long cũng nhíu mày, vảy trên người Đỗ Giai Tuệ cũng quá đáng sợ, thiếu chút nữa là lăng trì dôi phương luôn rồi!
“Ọe… Đừng nói nữa… Ọe… Tôi không chịu nổi! Trời ơi, trên người tôi lại dính da người… Ọe! Đừng đụng vào tôi, để tôi nôn hết đã!”
Đỗ Giai Tuệ nằm rạp trên mặt đất, điên cuồng nôn một trận, ngay cả thịt bò đêm qua chưa kịp tiêu hóa cũng nôn ra sạch sẽ. Đúng lúc này, vảy bao trùm toàn thân Đỗ Giai Tuệ từ từ biến mất mà thay vào đó là làn da non mịn, trắng nõn bình thường.
“Cái tên Thượng Ất này… Rốt cuộc hắn cho chúng ta tiêm cái gì vậy? Không được, đợi trở về phải hỏi rõ ràng mới được!”
Nhìn dáng vẻ quỷ dị của Đỗ Giai Tuệ, Hoàng Long và Điền Ba không nhịn được mà liếc nhau một cái. Bọn họ đều đang nghĩ tới một chuyện đáng sợ, bọn họ cũng đã tiêm cái loại thuốc kích hoạt đáng sợ kia. Đỗ Giai Tuệ đã biến hóa, chẳng lẽ bọn họ cũng sẽ biến hóa sao?
Rất nhanh, sau khi bị bộ dạng kinh dị của Đỗ Giai Tuệ dọa mất mật, mấy người đám bảo vệ bên phía Đỗ Vũ đều đầu hàng. Sau khi Hoàng Long, Điền Ba và Đỗ Giai Tuệ thương lượng xong xuôi, họ quyết định đi tới khu nhà tạm thời của Đỗ Vũ để xem xét thử. Bởi vì Đỗ Vũ không chỉ nhắc tới chuyện ở đó có đồ ăn mà còn có cả tinh hạch năng lượng sinh vật mà Thượng Ất yêu cầu nữa. Những tinh hạch này đều là do Đỗ Vũ dẫn người đi thanh lý đám thú thoái hóa trong khu nhà đó tình cờ có được, số lượng không nhiều, chỉ có hai viên thôi nhưng cũng đủ để họ vui mừng rồi.
Đám người nhanh chóng rời khỏi đó nhưng tất cả lại không chú ý tới, ngay dưới hố ga trong bụi cỏ cách đó không xa có vô số đôi mắt màu đỏ máu đang nhìn họ chằm chằm. theo bước chân rời đi của đám người Hoàng Long, những đôi mắt màu máu này bắt đầu ngo ngoe rục rịch muốn động, nhanh chóng mất khống chế mà điên cuồng. Cái nắp hố ga mười mấy cân bị đẩy ra từ bên trong, vô số bóng dáng màu xám đen chen chúc chui ra từ miệng hố ga giống như nước lũ, đuổi theo hướng đám người rời đi.
…
“Nhạc Nhạc, ba của con đi đâu rồi? Sắp hết ngày rồi sao ba con còn chưa trở lại?” Trong tầng hầm ngầm Trần Phóng vừa trêu chọc với Nhạc Nhạc trong ngực vừa lo lắng.
Vừa rồi, điện đang bình thường đột nhiên bị cắt, mặc dù Thượng Ất đã từng nhắc qua chuyện này nhưng Trần Phóng một mình trốn trong phòng vẫn cảm thấy hốt hoảng một cách khó hiểu, cô cứ đi trong trong ngoài ngoài mấy vòng.
“A… Nha, ba… ba…”
Còn Nhạc Nhạc đang cố gắng kêu “Ba”, nghe tiếng vẫn chưa rõ nhưng vẫn khiến Trần Phóng che miệng vì kinh ngạc.
Trẻ sơ sinh mới một tháng mà đã kêu “Ba”, Trần Phóng sống hơn hai mươi năm chưa từng nghe nói về việc này. Đối với trẻ sơ sinh còn trong tã lót, chỉ phát âm hai chữ đơn giản không chỉ cho thấy việc thân thể của bé phát triển hơn mấy đứa bé cùng tuổi, càng cho thấy trí não của bé đã có năng lực kiểm soát ngôn ngữ.
Trần Phóng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhỏ của Nhạc Nhạc, trên mặt cô không khỏi hiện lên vẻ hy vọng, trong miệng còn thì thầm: “Nhóc con thông minh này, đúng là khiến người khác mong chờ mà! Con nhất định phải mau lớn, bảo vệ cho ba và mẹ, còn phải tìm con dâu xinh đẹp cho ba mẹ nữa…”
Trần Phóng đang đắm chìm trong tưởng tượng vui vẻ của mình thì đột nhiên trong ngoài phòng truyền ra tiếng ồn ào, hình như là một đám nam nữ đang tranh cãi kịch liệt vì đứa bé nào đó.
“Các người có còn biết xấu hổ hay không hả? Người lớn thế này rồi mà còn cướp đồ của con nít à?”
“Thối lắm! Ông đây cướp cái gì thì liên quan gì tới bà? Người đàn bà chết tiệt, bà còn dám nói nhảm thì ông đây cướp của bà luôn đấy!”
“Ồ, anh lợi hại lắm nhỉ? Tôi biết anh, anh không phải là luật sư đang sống ở lầu sáu à? Bình thường tôi thấy anh mặc đồ vest, giày da, dáng vẻ chính nhân quân tử lắm mà, không ngờ lại là tên cầm thú mặt người dạ thú như vậy! Tôi cho anh biết, bà đây không sợ anh đâu, có gan thì anh đúng tới tôi thử xem!”
Dựa vào cửa kính để lén nhìn ra ngoài, Trần Phóng phát hiện trước cửa nhà mình có mười lăm, mười sáu nam nữ chia làm hai bên đang cãi nhau.
Bên có số người nhiều hơn thì hơi đa dạng, dẫn đầu là một phụ nữ trung niên khoảng bốn, năm mươi tuổi, phía sau bà ấy có khoảng tám, chín nam, nữ, trong đó có già có trẻ, có nam có nữ. Rõ ràng đội ngũ này là do mấy gia đình tạo nên, giờ phút này đang có dáng vẻ phẫn nộ, chỉ vào mấy người đàn ông đối diện mà chửi.
Bên kia có nhân số không nhiều, tất cả có bốn người đàn ông, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều tràn đầy vẻ vô lại, vừa nhìn đã biết họ không phải loại người lương thiện. Giờ phút này, trong tay họ đều cầm dao phay sáng loáng, chủy thủ hoặc ống sắt, chửi lại không yếu thế chút nào.
“Là một đứa bé à… Sao bé chỉ ngồi xổm ở đó vậy nhỉ? Bộ dạng đáng thương quá!”
Trốn ở cửa, ánh mắt Trần Phóng dần dần bị thân hình nho nhỏ ở giữa hai phe thu hút. Đó là một đứa bé năm, sáu tuổi, thân hình gầy gò, nho nhỏ bị kẹp giữa hai phe người lớn để lộ ra vẻ đáng thương. Đứa nhỏ đang đưa lưng về phía Trần Phóng, bé lẻ loi ngồi xổm trước cửa, trong tay đang chọc chọc thứ gì đó mà không nói lời nào.