Sau khi được cứu, Vương Duyệt có ấn tượng rất tốt với Đỗ Vũ, không chỉ cho Đỗ Vũ một khẩu súng lục còn nhắc nhở Đỗ Vũ phải chú ý tích trữ lương thực, thu hút người sống sót thành lập một tổ chức tự cứu mình. Đỗ Vũ cảm thấy Vương Duyệt rất lợi hại, cử chỉ và lời nói rất bình tĩnh và tự tin làm gã không tự chủ mà làm theo lời nói của đối phương.
Đỗ Vũ bắt đầu giải cứu và thu hút người sống sót, khi thấy đồ ăn thì sẽ không buông tha. Cứ như vậy, trong vòng ba ngày, toàn bộ khu trung cư lâm vào tình trạng thiếu thức ăn và còn có nguy hiểm tính mạng khi có từng con quái vật qua lại. Bởi vì sự chuẩn bị trước của Đỗ Vũ nên mấy ngày nay cuộc sống vẫn còn khá. Đỗ Vũ không nhận thấy có người nào uy hiếp được bản thân trừ Trần Nhị Cẩu ở trong khu biệt thự giữa hồ.
Thế nhưng vào hôm nay, khi Đỗ Vũ mang theo mấy đàn em của mình đi tìm đồ ăn thì bọn họ lại gặp được ba người Hoàng Long. Mà thật sự là Đỗ Vũ cũng không nghĩ ra họ lại phế đi một đàn em của mình. Hiện tại Đỗ Vũ đang nghĩ xem có nên giết cả ba người này hay không, bởi vì bên gã có ưu thế về người.
Đỗ Vũ đang suy nghĩ thì có một người đàn ông mặt dài mắt nhỏ, từ trong đội của gã đi tới, nói nhỏ vào tai gã: "Đỗ đại ca, anh sợ sao? Anh nhìn túi đeo lưng của hai người đàn ông kia đi, nặng như vậy bên trong chắc chắn có rất nhiều đồ ăn. Các anh em đã không có thức ăn từ tối hôm qua rồi, bọn họ nên để lại túi đeo lưng để bồi thường cho thằng mập đã ngất xỉu chứ! Nếu bọn họ dám nói “Không”, thì chúng ta sẽ ra tay, chúng ta có nhiều người như vậy còn sợ gì? Hơn nữa đại ca còn có súng, cũng không phải lo bọn họ phản kháng."
"Vũ Đức, ý của mày là... cướp túi đeo lưng của bọn họ?" Đỗ Vũ vẫn hơi do dự, bởi vì cú đấm vừa rồi của Hoàng Long quá mạnh mẽ, làm gã hơi sợ hãi.
"Không chỉ vậy, anh nhìn người đàn bà kia kìa." Vũ Đức dùng tay chỉ chỉ vào Đỗ Giai Tuệ, trên mặt xuất hiện nụ cười nham hiểm: "Đại ca, anh nhìn xem, bộ ngực, cái mông, còn có đôi chân dài... Chậc chậc, hàng ngon nha. Tình hình bây giờ đang rất loạn, cảnh sát cũng chả biết bao giờ mới tới, ba người này lại không phải là người trong khu dân cư chúng ta, cho nên chúng ta có thể..."
Đàn bà? Đỗ Vũ vô thức bỏ xuống cái kính gọng vàng và dụi dụi mắt. Ngày bình thường thì Đỗ Vũ sẽ không đeo kính, một người đàn ông cao lớn thô lỗ, khi đeo kính lên chắc chắn sẽ dơ dở ương ương, thế nhưng sau khi gặp được Vương Duyệt thì Đỗ Vũ cũng thay đổi.
Anh hùng cứu mỹ nhân là một trường hợp kinh điển của nghệ thuật. Đỗ Vũ cũng nhớ một cảnh trong "Đại thoại Tây Du" cũng vậy, một thủ lĩnh sơn tặc sau khi cứu được một mỹ nhân, vì lấy lòng người đẹp nên gã đã cạo râu. Đỗ Vũ không có râu, đành phải lấy kính ra thay thế. Vì để cho mình trở nên nho nhã hơn nên gã sai đàn em kiếm cho mình một chiếc kính gọng vàng. Chỉ tiếc, ngoại trừ lúc đưa đồ ăn thì có thể nhìn thấy nụ cười của Vương Duyệt còn không thì sắc mặt của cô đều lạnh như băng vậy, kể cả Hồ Hoa Dương cũng không khá hơn chút nào, không biết trong lòng họ đang suy nghĩ gì.
Đỗ Vũ luôn tự nhận mình là người phân rõ phải trái, gã không muốn dùng sức mạnh với Vương Duyệt. Thế nhưng sớm chiều đều ở cùng mỹ nữ, chỉ được nhìn mà không được sờ thực sự làm người ta cảm thấy khó chịu. Mặc dù Đỗ Vũ có thể chịu nhưng những đàn em thừa thãi hormone của gã lại không thể chịu được. Hôm nay lại gặp một cô em ngon như Đỗ Giai Tuệ nên đội phó Vũ Đức nổi lên ý đồ xấu, làm ham muốn của Đỗ Vũ cũng dâng cao.
"Thế nhưng thì có thể làm sao? Người đàn ông kia cũng quá cứng, hình như cũng không sợ chúng ta."
Đỗ Vũ lườm Điền Ba, từ đầu tới giờ Điền Ba vẫn không nói lời nào, hai tay vẫn đút trong túi quần. Đỗ Vũ cũng không biết, trong túi của Điền Ba là một khẩu súng lục đã lên nòng, dưới áo còn có một khẩu tiểu liên lúc nào cũng có thể nổ súng nữa.
"Em thấy bọn họ đang sợ ấy chứ! Nếu không thì để em ra, lừa cô gái kia tới, để bọn họ lo lắng... Sau đó mấy người thừa cơ vây quanh hai người kia, đại ca thấy thế nào?"
Vũ Đức nhìn chằm chằm Đỗ Vũ, trong mắt xuất hiện sự nham hiểm mà không người nào có thể phát hiện. Làm đội phó đội bảo an, Vũ Đức luôn thèm nhỏ dãi vị trí đội trưởng của Đỗ Vũ. Đáng tiếc quan hệ của hắn ta không cứng bằng Đỗ Vũ, làm bốn năm đội phó mà vẫn không thể thay thế Đỗ Vũ được.
Thế nhưng bốn, năm năm này cũng không phải phí công, Vũ Đức cũng đã rõ tính tình của Đỗ Vũ. Tính cách của Đỗ Vũ không quả quyết, đôi khi còn rất ngu ngốc. Ví dụ như cái cô Vương Duyệt vừa cứu trở về vậy, đồ đần đều biết Đỗ Vũ thích người ta thế nhưng Đỗ Vũ vẫn cố chấp tuân thủ pháp luật, không dám dùng sức mạnh. Không những vậy, tên này còn ra lệnh cho đội bảo an, không cho phép họ tới nhà dân cướp thức ăn, càng không thể hà hiếp phụ nữ trong khu dân cư.
Vũ Đức cảm thấy Đỗ Vũ là một thằng ngu, tình hình như bây giờ rồi lại còn làm theo luật pháp nữa sao? Làm cái rắm nha, ngươi không biết rằng không còn một tên cảnh sát nào trên đường nữa sao? Ở ngoài bây giờ đều là tội phạm đốt cướp giết hiếp mà thôi.
Ngay ngày hôm qua, Vũ Đức đứng trong phòng an ninh trên tòa nhà cao tầng nhìn khu dân cư đối diện, hắn ta tận mắt chứng kiến một cô gái trẻ bị bốn, năm thanh niên lôi vào trong bụi cỏ mà hãm hiếp.
Tiếng kêu của cô gái kia rất thảm, thế nhưng hơn hai mươi phút đều không có ai đi ra ngăn cản. Sau khi nhìn thấy điều này thì Vũ Đức hiểu, thói đời đã thay đổi. Những quái vật đột nhiên xuất hiện đã thay đổi thế giới, luân lý đạo đức và pháp luật đã không còn tồn tại nữa. Hiện tại thì nắm đấm của người nào lớn thì người đó có thể muốn làm gì thì làm. Kẻ nào có nhiều người hơn thì càng dễ dàng ức hiếp người khác hơn.
Đồ ăn, phụ nữ, quyền lợi, địa vị,... Thằng ngu như Đỗ Vũ lại không quan tâm những thứ có thể có được rất dễ dàng này, mỗi ngày đều phục vụ người phụ nữ tên Vương Duyệt kia, đội bảo an nên thay đổi đội trưởng.
Trước mắt là một cơ hội, chỉ cần mình lừa gạt Đỗ Vũ xung đột với đối phương, sau đó chờ tình hình hỗn loạn mình sẽ cầm dao đâm chết Đỗ Vũ mà không kẻ nào phát hiện được. Sau đó thuận lợi tiếp nhận chức đội trưởng, có thể hưởng thụ người phụ nữ trước mắt, thêm cả Vương Duyệt xinh đẹp giống tiên nữ kia nữa, cả hai sẽ trở thành người phụ nữ của hắn ta. Khi đó, một tay mình có thể bóp bộ ngực trắng nõn, một tay sờ khuôn mặt xinh đẹp, cũng có thể làm chuyện giống như bốn thanh niên bên khu đối diện kia... Càng nghĩ thì cơ thể của Vũ Đức càng khô nóng, hắn ta còn không chờ Đỗ Vũ đồng ý đã quay người lại nói:
"Mấy người làm sao vậy, chúng ta chỉ hỏi thăm cho có lệ mà thôi, tại sao lại đánh người bị thương? Mấy người xem, làm cho nó bị ngất xỉu luôn rồi. Người kia... là cô đó, cô tới đây xem xét vết thương cho anh em tôi mau!"
Vũ Đức dùng tay chỉ Đỗ Giai Tuệ, sắc mặt giả bộ đau khổ nhưng trong tay lại có một chiếc dao găm giấu kín. Muốn bắt một người phụ nữ thì Vũ Đức cảm thấy mình chỉ cần dùng một con dao găm là được!