Những người bảo vệ phía sau gã nghe thế, vội vàng vòng qua đám người Hoàng Long, vội vã, hốt hoảng xông vào cửa hàng tiện lợi, thanh âm thất kinh nhanh chóng truyền ra: “Không xong rồi, đội trưởng Đỗ Vũ, đồ ăn đều mất cả rồi, cái gì cũng không còn, tuyệt đối không thể thả ba người này đi được!”
Thức ăn đều bị mất? Chuyện này sao có thể? Sắc mặt của người đàn ông được gọi là Đỗ Vũ trở nên vô cùng khó coi, vung tay lên, hai, ba mươi người sau lưng gã lập tức bao vây ba người Đỗ Giai Tuệ lại.
“Nói, thức ăn bên trong cửa hàng tiện lợi đâu rồi? Có phải đều bị ba người tụi mày trộm đi cả rồi không?”
Một tên bảo vệ béo núc ních, mặt mũi dữ tợn đi từ sau lưng Đỗ Vũ tới, dùng ngón tay ngắn ngủi mập mạp như củ cà rốt chỉ vào Hoàng Long, dáng vẻ như muốn ăn sống nuốt tươi Hoàng Long.
“Mẹ nó, một đống rác rưởi… Đỗ Giai Tuệ, tôi có chuyện muốn thương lượng với cô, sau này cô hãy giúp tôi giấu diếm Trần Phóng chuyện tôi giết người nhé, tránh việc cô ấy không cho tôi ôm Nhạc Nhạc nữa.”
Hoàng Long nói xong, đưa tay cởi ba lô xuống. Trong ba lô còn có một cây súng ngắn chuyên dụng của cảnh sát mà Thượng Ất chuẩn bị cho hắn ta, mặc dù không có nhiều đạn nhưng mà dùng để bắn chết những tên bảo vệ này cũng không có vấn đề gì. Chẳng qua Hoàng Long cũng không mở ba lô ra mà là ném ba lô qua một bên. Lúc trước ở quân doanh, Hoàng Long đã quen dùng nắm đấm để phát tiết nộ khí. Bây giờ hắn ta thực sự không nhịn nổi nữa, hắn ta phải phát tiết trên người đối phương một trận cho đã mới được. Còn việc có đánh chết người hay không… Hoàng Long cảm thấy không quan trọng.
“Hừ, muốn ra tay hả? Nhóc con, mày cũng không tự lượng sức mình đi, tụi tao nhiều người như vậy sẽ sợ… Ui da, bụng của tao!”
Tên bảo vệ vừa mập vừa lùn đang phách lối nói, đột nhiên có cảm giác giống như có một con tê giác chạy điên cuồng húc vào người gã, trong giây lát ruột gan giống như cũng bị đụng cho đứt đoạn.
“Quá đã! Tiếp!”
Hoàng Long quơ quơ nắm đấm, lúc nắm đấm va chạm với xác thịt tạo cho gã ta một loại cảm giác vô cùng hưởng thụ. Một quyền này của Hoàng Long chỉ sử dụng ba phần lực, đây là sau khi hắn ta tính toán thật lâu mới quyết định. Lượng sức mạnh này đại khái chính là sức mạnh lớn nhất mà Hoàng Long lúc chưa tiêm thuốc kích hoạt có thể sử dụng. Hoàng Long cũng hy vọng có thể dùng loại phương thức này để thích ứng sự biến hóa của cơ thể, để lúc chiến đấu có thể thu phóng tự nhiên.
Chẳng qua tiếc là tên bảo vệ vừa mập vừa lùn cũng không cho Hoàng Long cơ hội tiếp tục thử nghiệm sức mạnh. Chỉ một quyền này, tên bảo vệ vừa mập vừa lùn đã hoàn toàn mất đi ý thức, giống như một khúc gỗ dựng thẳng, hơi đụng một chút liền ngã lăn xuống đất, miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự. Một đấm cuồng bạo này đã đánh trúng dạ dày của tên bảo vệ mập lùn, dưới tác dụng lực mạnh mẽ, dạ dày yếu ớt không tự chủ sinh ra co rút, sau đó đại não tự động cắt dây thần kinh cảm giác đau của tên bảo vệ mập lùn, đề phòng bởi vì đau đớn kịch liệt mà làm tổn thương não bộ.
Chỉ vì một câu nói, tên bảo vệ vừa mập vừa lùn bị Hoàng Long dùng một quyền này đánh thành người thực vật!
Nhìn tên tay chân bị đánh ngã xuống đất không dậy nổi, Đỗ Vũ nhíu mày lại, dưới chân không dấu vết lùi lại mấy bước, quan sát tỉ mỉ ba người Hoàng Long.
Theo lý thuyết, gã không có lý do gì phải sợ Hoàng Long. Xét về nhân số, số người trong tay gã nhiều hơn đối phương gần mười lần. Xét về vũ khí, nơi eo gã có giấu một thanh súng ngắn chuyên dụng của cảnh sát đã lên nòng. Lại xét về những chuyện khác… Trong đầu Đỗ Vũ hiện ra một khuôn mặt của một người phụ nữ xinh đẹp - Lúc được gã cứu từ trong miệng chó ra, người phụ nữ đó từng nói qua, cô ta là người trong chính phủ ở thủ đô, không lâu nữa sẽ có một số lượng lớn cảnh sát đến cứu cô ta. Chỉ cần Đỗ Vũ có thể bảo vệ tốt cho cô ta, nhất định sẽ nhận được khen thưởng của chính phủ.
Người phụ nữ này còn đưa cho gã một thanh súng cảnh sát, cô ta gọi là gì nhỉ? Hình như là… Vương Duyệt! Nói thật, dáng dấp của cô nàng này cũng thật ngon nghẻ, ngực bự eo thon, da trắng như ngọc, khuôn mặt có thể sánh ngang với ngôi sao điện ảnh.
Đỗ Vũ suy nghĩ miên man, mấy ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, mỗi một chuyện đều vượt quá phạm vi mà một người đội trưởng đội bảo vệ như Đỗ Vũ có thể hiểu được.
Ba ngày trước, lúc Đỗ Vũ mang theo đội bảo vệ đi tuần trong khu dân cư, gã nhận được cuộc điện thoại xin giúp đỡ của một người dân trong khu, nói là trong nhà người đó có một con hamster cắn lồng chạy thoát. Đỗ Vũ không do dự liền mang người chạy đến căn nhà đó. Có điều sau khi Đỗ Vũ đến nơi, bất luận gã gõ cửa như thế nào, bên trong vẫn không có ai đáp lại, còn có một mùi máu tươi gay mũi bay ra.
Đỗ Vũ quyết định báo cảnh sát, lúc cảnh sát chỉ thị gã cưỡng chế cạy cửa phòng ra, trong nháy mắt lúc bước vào phòng, Đỗ Vũ đã cảm thấy có chuyện không ổn, mùi máu tươi gay mũi trong phòng cho dù có là cái đầu heo đi nữa thì cũng sẽ phát giác được có chuyện không ổn.
Đỗ Vũ ngay lập tức ra lệnh cho tất cả mọi người lui ra ngoài, nhưng mà đúng lúc này, một cái bóng đen cực nhanh chạy ra từ trong phòng. Gã bảo vệ đi sau cùng vô thức dùng dùi cảnh sát đập một phát, lại hét thảm lên một tiếng, hai tay ôm lấy yết hầu giãy dụa trên mặt đất, rất nhanh đã mất đi dấu hiệu của sự sống. Một con chuột màu đen to lớn, bên miệng lộ ra hai cái răng sắc bén dài khoảng 10cm, to không kém một con mèo bao nhiêu… Cắn đứt yết hầu của một tên bảo vệ bất hạnh ngay trước mặt Đỗ Vũ!
Đỗ Vũ hốt hoảng chạy trốn, vừa chạy vừa báo cảnh sát, lại phát hiện tất cả thiết bị thông tin đều đã bị tê liệt. Xuất phát từ sự cẩn thận, Đỗ Vũ phái mấy người bảo vệ trực tiếp đi đến đồn cảnh sát gần đó để báo an. Một đội bảo vệ mà hắn phái đi, vậy mà cuối cùng chỉ có một người quay lại.
Theo người bảo vệ này kể lại, lúc đám người bọn họ vừa ra khỏi khu dân cư, liền bị một đám chim sẻ biến dị bay trên trời tấn công, một người bị mổ mù mắt ngay tại chỗ, đành phải để lại một người ở lại chăm sóc. Sau đó lúc đám người tiếp tục đi bộ tới, trên cây ven đường vậy mà xuất hiện một con rắn vằn dài hơn ba mét, một phát liền cắn lên mặt tên bảo vệ đi đầu, chỉ trong nửa phút nọc độc liền nhanh chóng dễ dàng giết chết cái tên xui xẻo đó.
Sau đó bọn họ lại gặp một con mèo to đen tuyền, một bầy kiến đầu đen lớn… Tóm lại, trong 7 người được phái đi, có 4 người chết oan chết uổng trên đường đi đến đồn cảnh sát. Mà trong 3 người sống sót đến được đồn cảnh sát, có một người vì đi chậm một chút, vậy mà biến mất không thấy gì nữa, cũng không biết đã bị dã thú hung ác nào lôi đi nữa.
Cuối cùng chỉ có một tên bảo vệ còn sống về đến khu dân cư, cũng kể lại rõ ràng toàn bộ những chuyện gã gặp phải. Sau khi Đỗ Vũ nghe được những chuyện này, trong đầu liền hiện ra một từ mà gã học được từ trong tiểu thuyết - Tận thế!
Động vật trở nên điên cuồng, người sống sót không cách nào tìm được đồ ăn, tất cả mọi người đều phải đối mặt với khốn cảnh thiếu thốn đồ ăn, chẳng mấy chốc sẽ có người đánh nhau chỉ vì một cái bánh bao… Chuyện này căn bản giống như đúc những gì được viết trong sách.
Đỗ Vũ cảm thấy gã nên làm một chút chuyện gì đó, gã rất nhanh quyết định chỉ huy đội bảo vệ thu thập toàn bộ thức ăn có thể kiếm được. Sau đó, Đỗ Vũ bắt đầu dẫn người đi dọn dẹp cây cỏ xung quanh văn phòng, đề phòng có động vật hung ác nào ẩn núp trong đó. Trong khoảng thời gian này, trong lúc vô tình gã gặp được một nam một nữ trốn ra từ tòa nhà số 14, sau lưng bọn họ còn có một con chó biến dị thân hình to lớn đuổi theo. Cũng may chó biến dị lớn dường như đã ăn no rồi, Đỗ Vũ cẩn thận phái người đi tiếp ứng hai người đó. Sau khi thăm hỏi một hồi, gã biết được người đàn ông sống sót tên là Hồ Hoa Dương, người phụ nữ xinh đẹp tên là Vương Duyệt, còn con chó lớn kia bị bọn họ gọi là thú thoái hóa.