Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 57: Nhóm Ba Người Phiền Muộn




     Hiện tại Đỗ Giai Tuệ vô cùng phiền muộn, phiền muộn đến mức ngay cả cô có ăn mấy khối chocolate cũng không vui vẻ lên nổi.

Sau khi tách khỏi Thượng Ất, ba người Đỗ Giai Tuệ, Hoàng Long và Điền Ba đi thẳng đến cửa hàng tiện lợi phía đông khu dân cư. Lúc đầu Đỗ Giai Tuệ không hiểu, vì sao Thượng Ất lại kiên trì bắt cô đi theo Hoàng Long và Điền Ba chứ không để cô ở lại chăm sóc cho mẹ con Trần Phóng. Bây giờ thì cô đã hiểu, cái tên khốn Thượng Ất này lại biến cô trở thành bảo mẫu, chuyên môn hòa giải mâu thuẫn, xung đột giữa hai người đàn ông này.

Thí dụ như lúc vừa nãy, ba người họ đột nhiên phát hiện có một con chuột có thân hình to lớn đang ẩn núp bên trong bụi cỏ, chuyện này khiến cho Hoàng Long rất vui vẻ, hắn ta không nói hai lời liền muốn đuổi theo để xử lý con chuột, muốn tìm xem bên trong cơ thể chuột có loại tinh hạch có thể nâng cao năng lượng sinh vật mà Thượng Ất nói hay không. Điền Ba lại phản đối, gã ta kiên trì muốn tiếp tục đi tiếp, dựa theo kế hoạch ban đầu, đi đến cửa hàng tiện lợi để thu thập đồ ăn, sau đó lại đến chỗ tiệm thuốc của khu dân cư để thu thập thuốc men.

Cứ như vậy, hai người đàn ông không ai chịu nhường ai, kết quả, chuột không đuổi kịp, ngược lại bởi vì tiếng ồn ào quá lớn mà dẫn đến một con chó đất đói bụng. Ba người trong lúc nhất thời luống cuống tay chân, phí một đống sức mới có thể giải quyết được con chó hoang điên cuồng này.

Nhưng chuyện cãi vã của hai người cũng không vì vậy mà kết thúc, sau đó trên đường đi, Hoàng Long không ngừng thử truy tìm tung tích của các loại dã thú, mà Điền Ba lại chỉ tập trung tinh thần muốn sớm hoàn thành nhiệm vụ mà Thượng Ất sắp đặt. Thế là xung đột không thể tránh khỏi, xảy ra lần nữa. Hai người đàn ông này vậy mà lại động thủ ngay bên ngoài.

Bởi vì đã dùng một lượng thuốc kích hoạt lớn, tố chất thân thể của Hoàng Long hiển nhiên tốt hơn Điền Ba rất nhiều. Có điều với tư cách là đội trưởng đặc cảnh, thân thủ của Điền Ba cũng vượt xa người thường. Trong lúc nhất thời, hai bên vậy mà đánh không phân cao thấp, đánh nhau vô cùng chật vật, cho đến khi Đỗ Giai Tuệ mạnh mẽ chen vào giữa hai người, trận chiến mới xem như kết thúc.

Mà lúc này Đỗ Giai Tuệ cũng kinh ngạc phát hiện sự biến hóa của mình. Trong lúc không hay biết gì, sức mạnh của Đỗ Giai Tuệ đã tăng lên không ít. Trong tình huống phải sử dụng toàn lực, cô thậm chí có thể dùng một tay bắt lấy cánh tay của Điền Ba, một tay khác đỡ được nắm đấm của Hoàng Long. Trong quá khứ, chuyện này căn bản không thể xảy ra được. Phải biết rằng mặc dù Đỗ Giai Tuệ có sức lực lớn nhưng dù sao cũng chỉ là phụ nữ. Sức lực của một người phụ nữ sao có thể sánh được với đặc cảnh chứ?

Đỗ Giai Tuệ không ngốc, cô mơ hồ đoán ra nguyên nhân khiến cơ thể mình biến hóa có liên quan đến thứ thuốc mà Thượng Ất cho cô dùng. Cái tên Thượng Ất kia quả nhiên là một người đàn ông bí ẩn. Đi theo hắn không chỉ được ăn được uống mà ngay cả thân thể cũng sẽ nảy sinh biến hóa không thể tưởng tượng nổi. Thậm chí đại não của Đỗ Giai Tuệ còn nhanh chóng hoạt động, suy đoán Thượng Ất liệu có phải là một thành viên trong gia đình nhân vật quan trọng nào đó hay không, nếu không thì tại sao hắn lại có thể biết rõ ràng như vậy?

Cứ như vậy, dọc đường ba người cứ liên tục mâu thuẫn mà đi tiếp, cuối cùng hữu kinh vô hiểm mà đi đến địa điểm đầu tiên - Cửa hàng tiện lợi của khu dân cư.

Đẩy cửa lớn rách nát của cửa hàng tiện lợi ra, tâm trạng buồn bực của Đỗ Giai Tuệ càng thêm chán nản. Bên trong cửa hàng tiện lợi là một đống hỗn độn, dường như mọi kệ hàng đều trống rỗng. Chỉ có mấy chai nước khoáng dính đầy tro bụi, bởi vì bị kẹt trong khe hở của kệ hàng, không lấy ra được mà bị bỏ lại. Ba người rất nhanh ý thức được, nơi này hẳn là đã bị rất nhiều người cướp sạch rồi. Điền Ba dựa vào sự nhạy bén đặc thù, phát hiện thi thể của chủ cửa hàng tiện lợi ở trong góc, điểm này đã rõ ràng xác nhận suy đoán của bọn họ.

Đây là một đôi vợ chồng già, trên cơ thể đều mặc bộ đồng phục màu xanh lá cây của cửa hàng tiện lợi, phía trên dính đầy vết máu màu nâu. Vết thương chí mạng là ở trên đầu, những vết thương to đến mức khiến người ta nhìn mà giật mình. Trong đó có một số chỗ xương sọ màu trắng còn lộ cả ra ngoài, bên trong còn hở ra cả bộ não nát bét. Hai người già này đã bị người ta dùng một loại đồ vật như gậy sắt đánh chết ngay tại chỗ, loại ngoại thương này ngay cả Đỗ Gia Tuệ cũng có thể nhận ra được người ra tay hung ác đến mức nào.

Nhìn qua hai thi thể ôm nhau của đôi vợ chồng già, Hoàng Long lặng lẽ cởi áo ra đắp lên trên, quay người không nói một lời liền đi ra khỏi cửa hàng. Mà đây là lần đầu tiên, Điền Ba không phản đối, yên lặng đi theo sau Hoàng Long ra khỏi cửa hàng.

“Này, tôi nói, hai anh muốn làm gì vậy? Các anh sẽ không phải là muốn báo thù cho đôi vợ chồng già này chứ? Xin cho tôi nhờ cái, hai người kia chết cũng được một khoảng thời gian rồi, các anh đi đâu để tìm hung thủ chứ?”

Nhiệt huyết, xúc động, lương thiện… Về điểm này, Hoàng Long và Điền Ba quả nhiên rất giống nhau. Đỗ Giai Tuệ mơ hồ đoán được ý nghĩ của hai người đàn ông này, không khỏi trợn trắng mắt gấp gáp đuổi theo mấy bước.

“Tìm không được cũng phải tìm! Loại hung đồ lạm sát người vô tội này căn bản không xứng được làm người!” Hoàng Long lạnh lùng nhìn qua vết máu trên cửa, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía.

“Đúng, loại cặn bã này phải bị xử lý toàn bộ! Điền Ba tôi đã muốn tìm người, cho đến giờ vẫn chưa có chuyện tìm không được!” Điền Ba nói xong, bắt đầu cúi đầu tìm kiếm vết tích trên cửa, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

“Cho xin đi, các anh không nên quên nhiệm vụ mà Thượng Ất giao cho chúng ta chứ, chúng ta còn phải đi đến hiệu thuốc…A, các anh mau nhìn đi, có phải bên kia có người đang đi đến hay không?”

Đột nhiên, Đỗ Giai Tuệ ngẩng đầu nhìn thấy không xa dường như có một đám người đang đi tới, nhìn đông cỡ hai, ba chục người, Dẫn đầu là một người đàn ông có tướng mạo hung tàn, khuôn mặt dữ tợn, lại còn mang một cặp kính gọng vàng, cả người lộ vẻ chẳng đâu vào đâu cả. Lại nhìn xuống thân thể gã, người này mặc trên người một bộ đồng phục in hai chữ “Hoa Tụng” màu đen, sau lưng có mấy người cũng mặc đồng phục bảo vệ y hệt.

“Những người này là… bảo vệ của khu dân cư?”

Hoàng Long và Điền Ba liếc nhau một cái, ở trong mắt đối phương, họ đều nhìn thấy một tia kinh ngạc. Trong khu dân cư có các loại thú thoái hóa hoành hành ngang ngược, những người bảo vệ này lại còn có thể kiên trì đi tuần tra với nhau, rõ ràng rất không bình thường. Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ những người bảo vệ này cũng bởi vì chuyện hai người già trong cửa hàng tiện lợi chết mà tới? Hay là nói là bởi vì đồ ăn trong cửa hàng tiện lợi mà tới?

“Ba người các người, đứng yên không được nhúc nhích, các người là ai? Vì sao lại đi ra từ cửa hàng tiện lợi?”

Khoảng cách của hai bên được thu hẹp, người đàn ông đeo kính gọng vàng đứng cách mười mấy mét bắt đầu kêu lên. Những người bảo vệ đông đảo sau lưng gã cũng bắt đầu thủ thế, tới tấp giơ dùi cảnh sát lên, vẻ mặt cảnh giác nhìn qua.

“Liên quan gì đến mày, cút!”

Hoàng Long lạnh lùng nói, trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn. Không biết vì sao, dáng vẻ ôm nhau lúc sắp chết của cặp vợ chồng già bên trong cửa hàng tiện lợi lại khiến hắn ta nhớ đến vợ con đã chết. Lần cuối Hoàng Long nhìn thấy vợ mình, người phụ nữ bé nhỏ gầy yếu đó đang dùng hai tay gắt gao ôm chặt con trai của họ, sức lực lớn đến mức ngay cả Hoàng Long cũng không thể tách tay của cô ấy ra được.

“Shit, thằng nhóc mày trâu nhỉ, mày có biết tình huống bây giờ là thế nào không. Tao nói cho mày biết, bây giờ động vật đều phát điên, nếu không có sự bảo vệ của đội tuần tra đặc biệt tụi tao, mấy người tụi này chỉ trong vài phút liền sẽ bị ăn sạch!”

Thấy giọng điệu bất thiện của Hoàng Long, sau lưng tên kính gọng vàng truyền đến một trận tiếng gào thét phách lối. Điền Ba nhíu mày một cái, đi lên trước một bước, hỏi:

“Các người đã là bảo vệ của khu dân cư, vậy tôi hỏi anh, thi thể bên trong cửa hàng tiện lợi là thế nào? Các anh có biết là ai làm không?”

“Thi thể nào? Các người đã vào cửa hàng tiện lợi rồi?

Nghe Điền Ba nói như vậy, vẻ mặt của tên mang kính gọng vàng đột nhiên thay đổi, con mắt vốn dĩ đã không lớn nay lại híp thành một khe hẹp, lộ ra tia sáng lạnh lẽo.