Trên khóe miệng Thượng Ất vẫn còn treo một nụ cười lạnh, kiếp trước hắn đã gặp dạng người như Trần Nhị Cẩu này rất nhiều. Bởi vì không thể khống chế cơn phẫn nộ, những tên ngu ngốc này cưỡng ép kích hoạt thoái hóa gen lần hai, thân thể của bọn chúng không thể nào cung cấp đủ năng lượng cho phản ứng thoái hóa, cuối cùng từng người, từng người một bi thảm chết đi.
Bây giờ, thứ có thể cứu Trần Nhị Cẩu chỉ có tinh hạch năng lượng sinh vật hoặc thuốc kích hoạt, chỉ cần dùng một trong hai thứ, quá trình thoái hóa gen lần hai bên trong cơ thể Trần Nhị Cẩu sẽ ổn định trở lại, cái mạng nhỏ của hắn ta cũng sẽ được bảo toàn. Có điều Trần Nhị Cẩu có hai thứ này sao? Đáp án vô cùng rõ ràng, hắn ta không có… Cho nên, Trần Nhị Cẩu chết chắc rồi.
“Mày đang nói bậy bạ cái gì vậy, cái gì mà gen thoái hóa, ông đây chỉ biết hiện tại ông đây chính là thiên hạ vô địch, mày đừng có trốn, nhanh nhanh đến đây ăn một đấm của ông!”
Trần Nhị Cẩu điên cuồng quơ nắm đấm tấn công Thượng Ất, nhưng vẫn không thể chạm được dù chỉ một góc áo của Thượng Ất, ngược lại sức mạnh khổng lồ không được khống chế điên cuồng trút xuống, trong nháy mắt, vách tường bốn phía bị nện vỡ thành từng cái lỗ lớn, mảnh tường vỡ bắn tung tóe lên khắp người Trần Nhị Cẩu, khiến cho người đàn ông vai u thịt bắp này phải ôm đầu rối rít chạy trốn.
“Đậu xanh, Trần Nhị Cẩu biến thành quái vật rồi, nhìn bộ dạng của hắn ta căn bản có khác gì con gấu đen mù lòa trên núi không chứ!”
“Đúng vậy, Trần Nhị Cẩu đây là đang gặp quả báo đó. Mấy ngày nay hắn ta làm nhiều chuyện xấu như vậy, ngay cả ông trời cũng không nhìn được nữa, cố ý giáng thần phạt biến hắn ta thành dã thú, chúng ta tranh thủ chạy ngay đi, không đáng phải ở lại chết cùng hắn ta đâu!”
“Chạy, chạy mau, mọi người cùng nhau chạy đi!”
Tường đổ mọi người đẩy, cây đổ bầy khỉ tan, có người dẫn đầu, tất cả mọi người đều nhanh chân chạy đi. Rất nhanh sau đó cả đám tay chân của Trần Nhị Cẩu đều chạy ra khỏi căn biệt thự, bên chân Trần Nhị Cẩu lúc này chỉ còn rải rác mấy cỗ thi thể, tình cảnh hiện ra trước mắt cực lạnh lẽo và khủng bố.
Thấy vậy, Thượng Ất cũng không định mở miệng giải thích. Tận thế mới bắt đầu, con người không hiểu rõ mối quan hệ giữa thú thoái hóa và thể thoái hóa của con người là chuyện rất bình thường. Cho nên, trong mắt những người nông dân đến từ nông thôn này, Trần Nhị Cẩu chính là một con quái vật chính cống, là loại quái vật còn đáng sợ hơn những quái vật bên ngoài nhiều.
Mà đám người Mai Lập Tân mặc dù có kiến thức rộng rãi, cũng đã được tiếp thu giáo dục đại học nhưng bọn họ cũng không hiểu rõ tường tận sự tình về thoái hóa sinh vật toàn cầu, cho nên lúc nhìn thấy Trần Nhị Cẩu trở nên kinh khủng như vậy, không tránh khỏi cũng bắt đầy nảy sinh ý định chạy trốn.
“Thượng… Thượng Ất, cái tên này chẳng mấy chốc sẽ chết hả?”
Mai Lập Tân lấy hết dũng khí đi đến sau lưng Thượng Ất, lúc gã ta nói chuyện, thân hình của Trần Nhị Cẩu lại xảy ra biến hóa lần nữa, hai cánh tay của hắn ta càng trở nên thô hơn, miệng bắt đầu nhô dài ra, từng cái răng nanh to nhô ra khỏi khóe miệng, bộ dạng quả thật vô cùng dữ tợn dọa người.
“Tin tôi đi, hắn ta biến hóa càng nhanh, chết cũng sẽ càng nhanh. Nhiều nhất là 5 phút, hắn ta chết chắc!”
Thượng Ất không quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Trần Nhị Cẩu. Thoái hóa gen lần hai quả nhiên lợi hại, lúc này trong hai mắt của Thượng Ất, vầng sáng đại biểu cho năng lượng sinh vật bên trong cơ thể Trần Nhị Cẩu giống như thực chất, trong đó ẩn chứa khí tức khủng bố khiến cho ngay cả Thượng Ất cũng không thể không thay đổi sắc mặt.
Thượng Ất nhanh chóng tính toán trong lòng, chỉ nhìn sức mạnh này, Trần Nhị Cẩu lúc này còn kinh khủng hơn so với hai con chó thoái hóa biến dị lớn mà Thượng Ất từng gặp phải. Nếu như đứng bất động, công kích lẫn nhau, Thượng Ất nhất định sẽ bị một quyền của Trần Nhị Cẩu trực tiếp đánh bay. Đây chính là điểm kinh khủng của sóng từ trường X, nó có thể khiến cho tất cả gen ẩn trong cơ thể sinh vật bộc phát chỉ trong nháy mắt, có thể khiến cho một kẻ yếu ớt tay trói gà không chặt trong nháy mắt trở nên cực kỳ mạnh mẽ.
Đương nhiên nghiêm túc mà nói, Thượng Ất cũng thuộc dạng người thoái hóa. Chẳng qua việc hắn thoái hóa chỉ là ngẫu nhiên, là kết quả ngoài ý muốn khi bị Tiến sĩ L cưỡng ép đưa trùng A - mip vào cơ thể. Trong quá trình thoái hóa, Thượng Ất cũng không phát động gen ẩn bên trong cơ thể mà ngược lại bị vô số trùng A- mip chiếm cứ tế bào toàn thân. Cho nên, điểm khác biệt lớn nhất giữa Thượng Ất và Trần Nhị Cẩu chính là, bất luận trong tương lai gen thoái hóa xuất hiện mấy lần, năng lực chữa trị mạnh mẽ của trùng A - mip kia cũng sẽ đảm bảo an toàn cho Thượng Ất, đồng thời sẽ tiến hành quấy nhiễu, dẫn dắt toàn bộ những thoái hóa bất hợp lý.
Lại nhìn Trần Nhị Cẩu, đúng như suy đoán của Thượng Ất. Tốc độ của vầng sáng lưu động trên người hắn ta bắt đầu chậm lại, mặc dù vẫn lóa mắt như cũ nhưng theo từng cử chỉ của Trần Nhị Cẩu, vầng sáng lưu chuyển vẫn khiến cho người ta có một loại cảm giác rất chậm, rất khó hiểu.
Tầng tầng lớp lớp dấu hiệu cho thấy Trần Nhị Cẩu cũng không khống chế được loại năng lượng sinh vật khủng bố này. Trái lại, quá trình thoái hóa gen lần hai đã hao hết năng lượng tế bào cuối cùng trong cơ thể Trần Nhị Cẩu. Thượng Ất nhìn hai chân của đối phương, quả nhiên, ánh sáng vây quanh hai chân Trần Nhị Cẩu đang thu nhỏ với tốc độ mà chỉ cần dùng mắt thường cũng có thể nhận thấy, cơ bắp trên hai chân cũng nhanh chóng héo rút. Nửa thân trên của Trần Nhị Cẩu đã vô tình cướp đoạt năng lượng sinh vật của nửa thân dưới, loại cướp đoạt này rất tàn khốc vô tình, không theo sự khống chế của đại não Trần Nhị Cẩu! Đây là thuộc tính của gen viễn cổ ẩn giấu trong cơ thể con người mấy trăm triệu năm qua, tước đoạt, cướp đoạt, hấp thu, tiêu hóa… Trần Nhị Cẩu xong rồi, không bao lâu nữa không cần Thượng Ất ra tay, tự hắn ta sẽ liền mất đi năng lực hành động, biến thành một đống thịt nhão bi thảm.
“Gào gào, tới, tụi mày nhanh tới nhận lấy cái chết! Tao muốn ăn tụi mày!”
Trần Nhị Cẩu phát ra hàng loạt tiếng kêu khủng bố, hắn ta cũng ý thức được có chuyện không ổn. Hai cánh tay của hắn ta tràn đầy sức mạnh nhưng hai chân lại giống như bị rót chì, rất khó di chuyển. Thứ càng làm cho Trần Nhị Cẩu cảm thấy không chịu nổi chính là, hắn ta rất đói, đói đến mức thậm chí hắn ta muốn ăn cả thịt người. Nhìn đám người Thượng Ất, trong đầu Trần Nhị Cẩu bỗng nhiên hiện ra một giọng nói, không ngừng thúc giục hắn ta: “Ăn thịt bọn chúng! Ăn thịt bọn chúng!”
Đáng tiếc động tác chậm chạp của Trần Nhị Cẩu không bắt được bất cứ con mồi nào, bất đắc dĩ hắn ta đành phải dời ánh mắt lên mấy cỗ thi thể nằm trên mặt đất.
“Rắc rắc! Rộp rộp!” Tiếng xương cốt gãy vụn và tiếng nhai nuốt truyền đến, thi thể Lý Lực bị Trần Nhị Cẩu điên cuồng cho vào miệng. Nhưng mà Trần Nhị Cẩu vẫn cảm thấy đói, rất nhanh, thi thể Vương Thông cũng đã biến mất. Cuối cùng, lúc Trần Nhị Cẩu nhặt thi thể của Mắt Chó lên, hắn ta do dự một chút, ánh mắt lộ ra vẻ thống khổ.
“Nói cho tôi biết, tôi đã làm sai điều gì chứ? Tại sao phải đối xử với tôi như vậy? Tôi chỉ là muốn tiếp tục sống, tôi không muốn ăn thịt người mà, tôi không muốn ăn thịt con của tôi đâu! Hu hu hu!”
Trần Nhị Cẩu rơi lệ, chỉ có lý trí vẫn đang nhắc nhở hắn ta, hắn ta đang làm một chuyện vô cùng đáng sợ nhưng mà cơ thể lại không dừng lại được, vẫn điên cuồng bỏ thi thể vào trong miệng như trước.
“Tôi cũng không biết rõ rốt cuộc anh đã làm sai điều gì… Có lẽ, là cả loài người đều đã sai đi…”
Trong ánh mắt Thượng Ất mang theo nét bi thương, vùng vẫy năm năm trong kiếp trước, hắn cũng không biết rõ rốt cuộc nguyên nhân gây ra trận tai nạn bao phủ Địa Cầu này là gì. Chẳng qua Thượng Ất rất rõ ràng một điểm, trong cái thế giới đáng chết này, hắn nhất định phải không từ bất kỳ thủ đoạn nào để có thể sống sót!
Đoàng! Đoàng! Đoàng đoàng!
Nhìn chằm chằm cái trán của Trần Nhị Cẩu, Thượng Ất bắn liền mấy phát. Trần Nhị Cẩu liền ngã ngửa xuống, đạn bắn chính xác vào đầu của hắn ta, chỉ trong vài giây hắn ta đã tắt thở. Chẳng qua trước khi hắn ta chết, đám người Mai Lập Tân dường như nghe thấy một tiếng thở nhẹ nhè, bên trong còn kèm theo một câu nói nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy của Trần Nhị Cẩu: “Cảm ơn.”