Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 55: Trần Nhị Cẩu thoái hóa lần thứ hai




     “Chú… chú Cẩu, con… báo thù cho con!”

Có lẽ sự đau đớn đã tiếp thêm sức mạnh cho Mắt Chó, sau một hồi run rẩy kịch liệt, cuối cùng cậu ta cũng thoát khỏi Vương Cương nhưng lúc này mắt chó đã hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa rồi, đôi mắt cậu ta đã biến thành hai cái lỗ thủng khủng lồ trong quá trình bị chà sát, xé nát. Ngoài ra thì múi, tai, cằm… những bộ phận nhô ra trên đầu của hắn đều đã biến mất một cách hoàn toàn, cái đầu hắn giống như một cái đầu lâu lung lay, lúc lắc đi về phía Trần Nhị Cẩu.

“Mắt Chó!”

Trần Nhị Cẩu kêu lên thảm thiết!

Sự việc xảy ra quá đột ngột, Trần Nhị Cẩu hoàn toàn không kịp phản ứng, càng không có cách nào cứu Mắt Chó. Nhìn bộ dạng khủng khiếp của Mắt Chó, trong đầu Trần Nhị Cẩu chợt hiện ra hình ảnh vụng trộm đêm hôm đó giữa hắn ta và mẹ của Mắt Chó. Đêm hôm ấy, Trần Nhị Cẩu ôm thân hình mượt mà của mẹ Mắt Chó và thổ lộ rất nhiều, bây giờ hắn ta chỉ nhớ duy nhất một câu nói của mẹ mắt chó… em muốn sinh một đứa bé cho anh, bé trai!

Sững sờ nhìn Mắt Chó co cụm lại còn một đống, âm thanh mất dần, bỗng nhiên Trần Nhị Cẩu muốn khóc. Hắn ta tuyệt hậu mất rồi! Đứa con trai duy nhất của hắn ta bị giết rồi. Trần Nhị Cẩu đột nhiên giơ cánh tay đen to đùng lên, không trung nổi lên một luồng gió hôi tanh, hung tợn lao tới Vương Cương. Hắn ta phải báo thù cho con trai, hắn ta phải xé nát đối phương, sau đó xé nhỏ ra từng miếng một và ăn hết. Đáng tiếc cũng giống như lần trước, khoảng cách từ cánh tay to lớn màu đen của Trần Nhị Cẩu đến Vương Cương vẫn còn cách xa cả vài mét, cơ thể yếu gầy của Thượng Ất lại ngăn hắn lại một lần nữa.

“Cảm giác mất đi người thân thật không dễ chịu đúng không? Không sao, mày có thể không trả lời, vài phút nữa thôi là mày cũng sẽ đi theo cùng nó rồi.” Giọng nói bình tĩnh như nước, Thượng Ất vừa nói vừa tháo đầu và tay cầm súng Tiểu Liên ra: “Trần Nhị Cẩu, có thể mày luôn nghi ngờ tại sao tao lại không do dự khi nổ súng giết chết bọn họ, ấy vậy mà từ đầu đến cuối lại không dùng súng đối phó với mày. Bởi vì ở đây, mày không giống với bọn họ.”

Thượng Ất nhẹ nhàng chỉ thẳng cây súng vào giữa chán của Trần Nhị Cẩu, những kẻ đứng sau lộ rõ khuôn mặt nghi ngờ, xám xịt.

“Thực ra nói ra thì… tao và mày mới là đồng loại. Bởi vì ngôi sao băng trên trời kia đã đánh thức thứ gì đó trong cơ thể chúng ta. Chắc chắn mày cũng biết đây không phải là điều gì đó tồi tệ, thứ bị đánh thức kia khiến mày trở nên mạnh hơn, khiến mày không còn sợ hãi khi đối diện với đám thú thoái hóa, có thể làm bất cứ điều gì đối với những người xung quanh, thậm chí có thể tùy ý dùng sức mạnh đối với người phụ nữ mà mày nhắm tới… Nhưng Trần Nhị Cẩu, có khi nào mày từng nghĩ, chuyện trên thế gian này chính là như thế, là khi mày đoạt được thứ không thuộc về mày thì sau đó mày sẽ mất đi những thứ mà mày quý trọng nhất. Tao hỏi mày, nếu thời gian có thể quay trở lại, căn phòng này, người phụ nữ xinh đẹp kia và Mắt Chó, mày sẽ chọn ai? “

“Mẹ kiếp! Đương nhiên là tao sẽ chọn Mắt Chó, đó là con trai của ông đây! Nhà và đàn bà là cái đếch gì, chỉ cần ông đây muốn thì có đầy đàn bà xinh đẹp ở ngoài kia kìa!”

Trần Nhị Cẩu dường như trở nên điên cuồng, hắn ta hoàn toàn không hiểu Thượng Ất muốn làm gì. Có một điều rất rõ ràng, đó là Thượng Ất đã thừa nhận hắn và Trần Nhị Cẩu giống nhau, trong cơ thể có một nguồn năng lực không thể tưởng tượng nổi. Năng lực đó đã tạo ra tốc độ và sức mạnh của cái thằng cao gầy kia không thua gì Trần Nhị Cẩu.

“Bingo! Đáp án chính xác. Không sai! Dựa vào năng lực của mày thì mày có thể chọn bất cứ người phụ nữ nào ở ngoài kia, nhưng tại sao mày hết lần này đến lần khác lại đi hãm hại một cô thiếu nữ mới có mười ba tuổi?”

Đoàng! Đoàng! Đoàng Đoàng Đoàng! Mỗi chữ một phát đấm!

Giây phút Thượng Ất nói ra câu nói cuối cùng thì cơ thể gầy yếu nhưng vô cùng cứng cỏi kia hóa thành một ngôi sao, mang theo một khí thế hùng mạnh to lớn lao về phía Trần Nhị Cẩu trong nháy mắt.

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng… âm thanh như hạt đậu rơi trên nồi sắt vang lên một cách nặng nề khi những nắm đấm đập vào da thịt, không ngừng vang lên bên tai những người xung quanh. Hình dáng gầy gò của Thượng Ất giống như một cái máy nghiền đá vụn điên cuồng, hai nắm đấm như hai cái đầu cứng rắn nhất của máy nghiền đá, đang điên cuồng vung vẩy múa máy, đánh vào mặt, vào ngực, vào cánh tay, vào bụng của Trần Nhị Cẩu một cách chính xác và vô cùng mạnh bạo. Máu tươi bắt đầu bắn ra tung tóe khắp nơi, cơ thể cường tráng của Trần Nhị Cẩu giống như một con thuyền nhỏ bơi trong giông tố, lảo đảo trong cơn giông bão công kích của Thượng Ất, bất cứ lúc nào cũng có thể bị những con sóng kia làm cho biến mất.

Những người xung quanh thì sao? Bao gồm bảy tám người thân hình vạm vỡ ở phía sau Trần Nhị Cẩu, bọn chúng đều ngây người ra. Bọn chúng trợn tròn mắt, há hốc miệng quan sát cảnh tượng kinh hoàng đến mức không dám tin, họ không thể tưởng tượng được rằng tại sao một người lực lưỡng như Trần Nhị Cẩu lại bị một gã đàn ông gầy yếu đánh cho đến độ không kịp trở tay.

Mồ hôi lạnh chạy dọc từ cổ xuống sống lưng của bọn chúng, vào giây phút này thì bất cứ người của phe nào cũng đềm có chung muốn ý nghĩ, đó là đừng nên đắc tội với Thượng Ất, hắn không phải là người, mà là quái thú, quái thú đội lốt người!

“Gru! Gru! Gru! Tao phải giết chết mày! Tao phải giết chết mày! “

Đúng lúc này, một tiếng gào thét thê lương vô cùng kinh khủng vang lên. Mọi người tìm kiếm âm thanh đó, thì chỉ thấy Trần Nhị Cẩu đột nhiên biến hóa dị thường, những chiếc lông đen trên cánh tay hắn ta đột ngột mọc dài ra, chạy dọc theo cánh tay, nhanh chóng bao chùm lấy toàn bộ nửa bên trên của cơ thể Trần Nhị Cẩu. Lúc này Trần Nhị Cẩu không biết còn mấy phần là hình dạng con người, nhìn từ xa hắn ta không khác gì một con quái vật nửa người nửa gấu.

“Oh! Thoái hóa lần thứ hai? Hóa ra lại có chuyện như thế này xảy ra…”

Thượng Ất không khỏi ngạc nhiên khi nhìn cơ thể Trần Nhị Cẩu từ từ trở nên to lớn với những quy trình đã quá quen thuộc với Thượng Ất. Trần Nhị Cẩu đúng là dị bẩm thiên phú, gen trong cơ thể có thể chủ động thoái hóa lần thứ hai mà không cần tiệp nhận sóng phóng xạ lần hai. Hơn nữa nhìn hình dạng sau khi thoái hóa của Trần Nhị Cẩu có thể thấy, gen ẩn tính được kích phát thoái hóa kia có liên quan đến động vật thuộc họ gấu. Chưa tới nửa phút mà tên hình dạng của tên này đã càng lúc càng giống một con gấu đen rồi. Nếu cứ để sự thoái hóa tiếp tục xảy ra thì có lẽ Trần Nhị Cẩu sẽ trở thành người thoái hóa hoàn toàn đầu tiên của nhân loại… Quái nhân mang gen gấu đen!

“Thằng nhãi, mày thật sự chọc giận tao rồi đấy, tao phải xé nát mày… Ối… chao!”

Thoái hóa gen lần hai khiến Trần Nhị Cẩu cảm thấy vô cùng mạnh mẽ, hắn ta thấy sức mạnh của mình có thể xé nát bất kỳ ai. Có điều hắn còn chưa nói xong thì một nắm đấm cực mạnh đột nhiên dội thẳng trước mặt, một giây sau đó hắn chỉ nhìn thấy sao vàng năm cánh bay trước mặt, một lần nữa Thượng Ất lại dội trúng mắt khi hắn ta còn đang nói chuyện.

“Sao lại có thể như thế được? Tôi không nhìn lầm đấy chứ, rõ ràng là Trần Nhị Cẩu đã biến thành quái vật to như vậy rồi mà tại sao vẫn bị Thượng Ất hành hạ vậy?”

Tất cả mọi người đều ngây người ra vì sợ, bao gồm cả những người vốn định quay đầu bỏ chạy cũng đứng ngây người ra nhìn từng nắm đấm của Thượng Ất dội thẳng vào người Trần Nhị Cẩu. Mọi người không ngờ rằng, Trần Nhị Cẩu biến hình khiến mọi người kinh sợ như vậy mà trước mặt Thượng Ất vẫn không là cái gì cái, bộ dạng trông còn thảm hại hơn cả lúc nãy nữa.

“Đồ ngu! nhiều lúc tốc độ và sức mạnh không thể đem ra mà so sánh được, năng lực của mày đúng là mạnh hơn rất nhiều nhưng tốc độ của người lại trở nên vô cùng chậm! Trong quá trình chiến đấu không hề biết kiềm chế, hành vi ngu xuẩn trong lần thoái hóa gien thứ hai này chẳng khác gì hành động tự sát. Tao có thể nói cho mày nghe một cách rõ ràng rằng, nếu trong vòng năm phút tới mày không bổ sung năng lượng thì tổ hợp gen sau lần thoái hóa thứ hai sẽ đốt cháy hết lượng mỡ trong cơ bắp của mày, lúc đó mày sẽ trở thành một phiên bản nửa người nửa thú sống sờ sờ mà thôi.”