“Mẹ kiếp! Đúng là thứ đê tiện không biết xấu hổ!”
Trần Nhị Cẩu phẫn nộ vẩy vẩy máu tươi dính trên cánh tay, cơ thể Diêm Nhiên giống như một cái bao tải rách, bị hắn ta dùng chân đạp lăn xuống bậc cầu thang, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất đến kinh người. Trần Nhị Cẩu vốn không thèm để ý đến một kẻ công chức vừa gầy vừa yếu như Vương Cương, nếu như cậu muốn đi tìm chết thì để hắn ta tiễn cậu đi gặp Diêm Vương. Vừa nghĩ, Trần Nhị Cẩu vừa giơ cánh tay to lớn đen xì như gấu với các ngón tay phát ra ánh sáng băng hàn kia chụp lấy Vương Cương một cách hung tợn.
“Tôi nói là anh được ra tay à? Tay của anh là của tôi, cút trở về!”
Thân hình Thượng Ất đột ngột xuất hiện trước mặt Trần Nhị Cẩu. Một nắm đấm nhìn có vẻ yếu ớt lại không ngừng trở nên to lớn, với sức mạnh cường đại vô dịch xuất hiện trước mặt Trần Nhị Cẩu, cuối cùng nện thẳng vào cánh tay to lớn đen sì, thô kệch của hắn ta, Trần Nhị Cầu lùi lại mấy bước liên tiếp, rồi cơ thể đập mạnh vào tường mới miễn cưỡng dừng lại được. Trần Nhị Cẩu có chút bối rối, khuôn mặt hắn ta khiếp sợ nhìn Thượng Ất, một cơ thể yếu đuối tưởng như còn nhẹ hơn cả một nửa cơ thể của hắn ta làm sao có thể đấm bay Trần Nhị Cẩu chỉ bằng một nắm đấm được?
Có điều rõ ràng cảm giác về nắm đấm vừa rồi không hề sai, đến giờ Trần Nhị Cẩu vẫn còn cảm nhận được lực tấn công cực lớn từ nắm đấm của đối phương. Nếu không phải vì hai cánh tay của hắn ta rắn chắc thì e rằng xương cốt của Trần Nhị Cẩu đã bị vỡ nát với cú đấm đó rồi. Lẽ nào thằng Thượng Ất này giống hắn ta đều là một kẻ biến dị?
Trần Nhị Cẩu nhìn Thượng Ất đầy cảnh giác, trong mắt lộ rõ sự dè chừng nồng đậm, lần đầu tiên hắn ta ý thức được rằng đối phương không nổ súng trực tiếp giết chết hắn ta không phải vì sợ hãi mà vì căn bản không cần dùng đến, sức mạnh, tốc độ của đối phương không hề kém hắn ta. Không biết khả năng phòng ngự thế nào, nếu phòng ngự mà cũng giống hắn ta nữa thì có lẽ Trần Nhị Cẩu cần phải thật sự cân nhắc đến việc chạy trốn.
“Mẹ kiếp! Đám nhãi các người thật sự nghĩ bọn này dễ bị ức hiếp à? Đến đây đi thằng nhóc, tao chơi cùng mày!”
Có lẽ Mắt Chó cũng nhận thấy sự lợi hại của Thượng Ất nên đôi mắt nhọn của cậu ta đảo xung quanh mấy vòng rồi đột nhiên đứng dậy đi tới trước mặt Vương Cương và ngăn lại. Suy nghĩ của Mắt Chó rất đơn giản, nếu không đụng được vào thằng mạnh thì sẽ chọn thằng yếu. Mắt Chó cũng đã gây ra không ít thị phi khi lăn lộn trong cuộc đời này, cậu ta hiểu rất rõ những kẻ như Vương Cương, những thành phần dân văn phòng được thừa hưởng nên giáo dục của xã hội này đều là phế vật, đến ngay việc nhìn thấy chó cắn người thường ngày còn sợ chứ đừng nói đến việc đánh nhau. Đừng nhìn Vương Cương cầm dao hung hăng dọa người mà sợ, nếu thật sự ra tay thì chỉ cần vài nhát là đã có thể hạ gục Vương Cương rồi. Chỉ cần Mắt Chó chế ngự được cậu, dù những người khác chắc chắn có sự cân nhắc riêng thì dù đến lúc đó Trần Nhị Cẩu chạy không thoát, Mắt Chó vẫn có cơ hội chạy được, chỉ có điều hơi đáng tiếc cho cô gái kia… Mắt Chó liếc mắt nhìn thân thể trắng nõn kia, trong lòng không khỏi dậy lên một sự ủ rũ, hối hận.
“Chính chúng mày đã hại chết Diêm Nhiên, tao phải lấy mạng chúng mày!”
Lúc này Vương Cương đã mất đi lý trí, Mắt Chó ngăn cậu lại, cậu chỉ ý thức được rằng phải ghim một dao vào thằng Mắt Chó nhưng làm việc ở văn phòng một thời gian dài khiến cho cánh tay Vương Cương chẳng có chút sực lực gì, nhát dao này đối với một kẻ có kinh nghiệm đánh nhau phong phú như Mắt Chó mà nói thì lực uy hiếp xiêu xiêu vẹo vẹo không hề lớn. Mắt Chó xoay người thuận theo hướng con dao lao đi, nhấc một chân lên đạp mạnh vào bụng Vương Cương. Vương Cương ngấm đòn, cả thân người ngã bịch xuống đất, con dao trong tay cậu cũng văng ra khỏi tay.
“Nhóc con, chú mày còn non lắm, mau gọi một tiếng ông nội, ông đây tha mạng cho, nếu không thì…”
Mắt Chó nhìn xuống bằng đôi mắt dữ tợn, đột nhiên cậu ta phát hiện ra cái nắp của chiếc máy giặt trong nhà vệ sinh mở ra. Cậu ta tiến tới, đạp mạnh một cái, khiến cái nắp máy giặt bung ra rơi vào tay.
“Thằng nhãi! Cho mày cơ hội cuối cùng, mau gọi ông nội, nếu không ông sẽ đập chết mày!”
Mắt Chó giơ cái nắp máy giặt lên một cách hung dữ, trên nắp là một miếng kính dày tầm ba, bốn li vô cùng chắc chắn, chỉ cần đập vào đầu Vương Cương một cái thôi thì e rằng đến ngay cả xương sọ cũng bị đập nát vụn.
“Mày đã hại chết Diêm Nhiên, tao muốn mày phải chết!”
Đối mặt với nguy hiểm, Vương Cương dường như đã rơi vào trạng thái điên cuồng không còn cảm giác. Cậu dùng cả tay và chân bò dậy, giống như một con sói, thêm vài cái là đã tiến tới trước mặt Mắt Chó. Vào cái thời khắc Mắt Chó cầm cái nắp kính định đập xuống thì Vương Cương chụp mạnh lấy chân cậu ta, cắn xé vào đùi khiến mắt chó cảm nhận được một cơn đau như kim châm lan tới, cậu ta không nhịn được mà phải hét lên.
“A! Mẹ kiếp! Mày dám cắn ông? Ông giết chết mày!”
Mắt Chó không ngờ Vương Cương lại có thể tàn nhẫn như vậy, cơn đau kịch liệt khiến cậu ta càng không do dự, miếng nắp bằng thủy tinh cứng hơn cả cái đầu Vương Cương trong tay Mắt Chó đập mạnh xuống đỉnh đầu đối thủ.
“Rầm!”
Máu tươi chảy ra từ đỉnh đầu của Vương Cương, chân cậu lảo đảo nhưng tinh thần thì không chịu gục ngã, Vương Cương dường như đã mất đi toàn bộ ý thức, chỉ còn biết cắn theo bản năng. Hai người nhất thời đấm lộn lẫn nhau, không ngờ Mắt Chó lại bị Vương Cương điên cuồng dồn ép phải lui về sau một cách khí thế, thoáng một cái đã ngã ngay chỗ cái máy giặt lúc nãy.
“Rầm!”
Những cánh sắc nhọn của máy giặt điên cuồng đâm vào đầu của Mắt Chó, những miếng kẹp bằng nhựa plastic để lại những vết thương khổng lồ dài cả chục cm trên người cậu ta. Mắt Chó la hét thảm thiết, muốn bò dậy nhưng đáng tiếc Vương Cương giờ đây giống như một kẻ điên đã cắn xé Mắt Chó một cách điên cuồng. Trong lúc hoảng loạn, Mắt Chó không để ý khiến toàn bộ đầu của hắn bị Vương Cương đẩy cả vào trong máy giặt. Đúng vào lúc này, Vương Cương vô tình ấn nút khởi động xoáy vòng trên máy giặt, sau khi tiếng khởi động phát ra, lồng máy giặt được thiết kế bằng hợp kim bắt đầu xoay vòng tròn.
“Đừng mà! Mau dừng lại! Á! Mặt của tôi!”
Mắt Chó kêu la vô cùng thảm thiết, tay chân cậu ta điên cuồng túm lấy Vương Cương. Sự chà sát quá mạnh khiến máu trên mặt cậu ta chảy ra như suối, đầu của Mắt Chó bị nhét chặt trong lồng máy giặt, cậu ta không nhìn thấy gì nữa nhưng lại cảm nhận được toàn bộ da thịt, huyết nhục trên cái đầu của cậu ta đang dần biến mất một cách nhanh chóng.
Là một thiết bị công nghệ cao, máy giặt thường được lắp đặt thêm phần tự động ngắt điện, có lẽ lúc nãy Mắt Chó đạp máy giặt quá mạnh khiến cho mạch điện bên trong bị hỏng. Giờ cậu ta có giãy giụa thế nào thì cái máy giặt vẫn cứ chuyển động ngày một nhanh, đèn led màn hình báo hiệu tốc độ giờ đây đã đạt tới 2000 vòng quay trên một phút. Cứ thế Vương Cương nhìn chằm chằm Mắt Chó không rời, lồng quay của mắt giặt giống như đá mài điên cuồng chà xát đầu của Mắt Chó. Một lúc sau, vô số tóc, da mặt, máu thịt, cả dây thần kinh đầu văng ra ngoài như mưa, toàn bộ nhà vệ sinh từ trên xuống dưới ngập tràn mùi tanh hôi của các bộ phận cùng các dịch nhờn của cơ thể người.
“Ọe!”
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, ai tiếng buồn nôn, oẹ ra một tiếng. Cách chết này thật khủng khiếp, còn tàn nhẫn hơn cả việc chết bằng cách tùng xẻo cơ thể. Bọn họ không thể tưởng tượng nổi Mắt Chó ở bên trong đang phải trải qua những gì nhưng họ đều biết Mắt Chó coi như xong rồi. Dù bây giờ Vương Cương có thả cậu ta ra thì cậu ta cũng không có khả năng sống sót.