Khuôn mặt Thượng Ất càng trở nên nặng nề, cảm giác sự việc vượt ra khỏi tầm kiểm soát của mình thật chẳng hay ho gì, bất giác, một cảm giác bực bội phát ra từ trong cơ thể Thượng Ất nhanh chóng tràn ngập bốn phía.
“Tiểu tử! Hai chúng ta nước sông không phạm nước giếng, bên ngoài nhiều dã thú phát điên như thế, cậu không sợ tiếng súng sẽ khiến bọn chúng chú ý sao? Có gan thì cậu buông súng chúng ta đơn đấu, tôi thua thì cậu tùy ý xử trí, còn nếu cậu thua thì lập tức dẫn đám người này rời khỏi nơi đây, những việc đã xảy ra tôi coi như chưa từng có!”
Trần Nhị Cẩu nói một cách đầy nhẫn nại, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn khẩu súng trong tay Thượng Ất, trong lòng thầm nghĩ nếu như thật sự phải ra tay thì không biết là đôi tay dị năng của hắn ta có đủ khả năng chống cự với mấy phát súng của đối phương đây.
“Đúng đấy, có gan thì cậu bỏ súng xuống chúng ta đấu tay đôi. Dựa vào súng thì tính làm gì, đàn ông giải quyết vấn đề thì phải dựa vào nắm đấm!”
“Hừ! Hắn không dám đâu, ông đây chỉ cần dùng một tay là có thể bóp chết cái tên mặt búng ra sữa như hắn!”
Tiếng người bắt đầu trở nên huyên náo, thấy Trần Nhị Cẩu mở lời khiêu chiến thì những người phía sau cũng nhao nhao lên khiêu khích, toàn bộ đều là bộ dạng coi thường Thượng Ất.
“Đấu tay đôi? Một đống rác ngây thơ đơn giản… Nếu đã vậy thì Mai Lập Tân, việc còn lại giao cho anh đó. Đem theo người của anh xông lên cho tôi, đánh thắng thì toàn bộ thức ăn trong túi của tôi và trong căn nhà này đều là của các anh!” Thượng Ất vừa nói vừa kéo lấy một chiếc ghế, ngẩng đầu lên nhìn Trần Nhị Cẩu và nói: “Còn anh, tạm thời ngồi xuống cùng tôi, đợi lát họ đánh xong chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.”
Yên lặng, bốn bề yên lặng như thể không có người. Toàn bộ ánh mắt của đám người tập trung vào người Thượng Ất, các thể loại tâm trạng phức tạp trộn lẫn vào nhau, không một ai trong số mười mấy người trong căn phòng này lại nghĩ Thượng Ất sẽ làm như thế. Đặc biệt là đám người Mai Lập Tân, họ hoàn toàn không hiểu tại sao Thượng Ất lại làm như vậy.
“Thượng Ất muốn thế nào? Muốn chúng ta đánh hội đồng sao? Xin người! trong tay cậu rõ ràng có súng, hơn nữa còn vừa lập uy trấn áp bằng cách giết chết hai người của đối phương, sao tự nhiên lại làm thế? Chết tiệt! Tên nhóc này định mượn dao giết người à? Để chúng ta và người của Trần Nhị Cẩu liều mạng với nhau để cuối cùng hắn làm ngư ông đắc lợi chắc? “
Mai Lập Tân nhìn Thượng Ất đầy nghi ngờ, trong lòng bất định không yên. Hơn nữa đám người kia cũng nghĩ tới điểm này. Nhất thời không ai nói gì, cũng không ai cầm dao, cầm côn mà động thủ cả.
“Không ra tay sao? Thức ăn cả một căn phòng thì sao? Mấy người không muốn nữa à? Nếu qua đêm nay mà không có được thức ăn thì người nhà các người sẽ chết đói cả đấy.”
Thượng Ất nhìn Mai Lập Tân một cách hứng thú, hắn không ngừng dụ dỗ đối phương. Nhắc tới mới thấy Mai Lập Tân cũng có chút khôn vặt, giây phút quan trọng vẫn giữ vững lý trí không hề ra tay. Thượng Ất cũng không hề lo lắng về điều đó, Mai Lập Tân có thông minh đến mấy cũng vô dụng thôi, hôm nay không xử xong Trần Nhị Cẩu thì bọn họ sẽ không có được bất cứ thức ăn gì hết. Một là chiến đấu vì thức ăn, không thì thỏa hiệp để rồi sau đó chết đói, chứ đừng mong có con đường thứ ba có thể đi.
“Chuyện này…”
Đám người Mai Lập Tân, Vương Cương trừng mắt nhìn nhau, không biết trả lời Thượng Ất như thế nào. Bản năng nói cho họ biết rằng nếu ra tay thì cầm chắc một nửa sẽ chết nhưng nếu không ra tay thì cũng sẽ sống không nổi. Giải quyết việc thiếu lương thực đã gần ngay trước mắt rồi, trong căn phòng này đúng là có thức ăn đủ cho cả một tầng lầu của bọn họ sống tiếp.
Phải làm sao đây? Rốt cuộc phải làm thế nào? Mai Lập Tân vật lộn nhìn đám đông, đúng lúc này, bóng hình một cô gái mảnh mai lảo đảo đi xuống từ lầu hai. Thân hình trần truồng của cô gái không ngừng va chạm vào lan can lạnh giá của cầu thang, ấy vậy mà không hề thấy cô ta phát ra bất kỳ tiếng kêu đau, rên rỉ nào, dường như kẻ đang đi xuống không phải là một người sống mà là một cái xác không hồn.
“Cô là… Diêm Nhiên?
Mai Lập Tân, Vương Cương kinh ngạc hô lên. Đặc biệt là Vương Cương, khi nhìn thấy cơ thể Diêm Nhiên trần truồng, phía dưới còn chảy ra máu tươi thì đôi mắt hắn ta tràn đầy lửa giận, trước mắt mọi thứ đều biến thành màu đỏ. Không ai biết rằng Vương Cương luôn thầm yêu cô gái mười ba tuổi nhà kế bên này nhưng chưa từng nghe thấy một ai nói về chuyện đó. Bởi vì Vương Cương cho rằng Diêm Nhiên là cô gái trong trắng nhất trên thế giới này, cậu không thể làm ô uế sự trong trắng đó. Cậu vẫn muốn đợi cho đến khi Diêm Nhiên tròn mười tám tuổi, đợi cho đến khi cô bé học đi học mới nói ra tình yêu sâu đậm mà cậu dành cho cô bé. Trước thời điểm đó, Vương Cương sẽ cố gắng toàn lực bảo vệ cô gái xinh đẹp này. Nhưng bây giờ… Vương Cương cảm thấy cậu đã phụ cô gái này, cậu phải báo thù cho Diêm Nhiên, cậu muốn giết chết hết toàn bộ số người ở đây, báo thù cho Diêm Nhiên.
“Vương Cương, cậu bình tĩnh một chút! Đưa Diêm Nhiên về nhà rồi nói!”
Mai Lập Tân luôn quan sát Vương Cương, trước đây khi nghe Vương Cương nói chuyện, gã ta đã mơ hồ có cảm giác là tên nhóc này đặc biệt để ý tới Diêm Nhiên. Nhìn thấy Vương Cương đang dần mất đi lý trí, Mai Lập Tân liền túm chặt lấy cậu, ra ý bảo rằng cứu người quan trọng hơn.
Trần Nhị Cẩu đứng phía đối diện thấy vậy thì tròng mắt long sòng sọc, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lẽo, hắn ta đi vài bước tới chỗ Diêm Nhiên, một tay túm lấy cánh tay gầy yếu, trắng nõn của cô bé, một tay chỉ về phía Thượng Ất và nói: “Các người muốn cô gái này phải không? Không thành vấn đề, chỉ cần các người giúp tôi bắt lấy hắn, thì cô gái này và một nửa thức ăn trong căn nhà này sẽ đều là của các người!”
Gậy ông đập lưng ông, Trần Nhị Cẩu rất hài lòng với kế ly gián này của mình. Thức ăn cộng với phụ nữ, hắn ta không tin đám người Mai Lập Tân lại không động lòng. Còn về Thượng Ất, hừ hừ, đợi cho đến khi tất cả mọi người đều đứng về phía hắn ta thì dù Thượng Ất có súng cũng chẳng là cái thá gì. Mọi người đồng loạt xông lên, cho dù hắn có ba đầu sáu tay cũng đừng mong chạy thoát.
“Anh hãy thả Diêm Nhiên trước đi, những chuyện khác, chúng ta từ từ thương lượng.”
Dù sao cũng là một người tâm địa lương thiện, Mai Lập Tân nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Diêm Nhiên thì cảm thấy đau lòng. Vì đi tìm kiếm tung tích của con gái mà mấy ngày nay bố mẹ Diêm Nhiên như phát điên, mấy lần suýt chết trong miệng đám dã thú ở bên ngoài. Mai Lập Tân không đành lòng chứng kiến tình cảnh thê thảm của những người hàng xóm lâu năm, bất luận thế nào thì cũng nên thả cô bé đi trước rồi nói.
Đáng tiếc là Mai Lập Tân nghĩ sai rồi, Diêm Nhiên nhìn thấy đám đông, đặc biệt là khi nhìn thấy Vương Cương trong đó thì gương mặt cứng đơ đột nhiên khôi phục lại được một chút sức sống, nước mắt tuôn trào từ khóe mắt, khuôn mặt từ từ lộ ra vẻ kiên quyết, cô bé đột nhiên mở lời: “Anh Vương Cương, em rất vui vì được gặp lại anh. Em không thể quay về được, em rất dơ bẩn… Anh Vương Cương, hứa với em, chăm sóc bố mẹ em, hẹn kiếp sau chúng ta gặp lại!”
“Không được, Diêm Nhiên cháu tuyệt đối không được làm điều ngốc nghếch”
Mai Lập Tân hét lên, gã ta trơ mắt ra nhìn Diêm Nhiên dùng thứ đồ vật trong chính tay cô cứa một đường lên cổ, máu tươi lập tức phun xa chừng hơn nửa thước như suối.
Động mạch chủ -động mạnh quan trọng nhất trong cơ thể người bị Diêm Nhiên cắt đứt một cách không do dự như thế. Cơ thể cô bé đổ xuống đất, cơ thể mềm mại như hoa lê của cô bé mất dần đi sự ấm áp, hơi thở nhanh chóng dồn dập không đều…
Trước mặt tất cả mọi người, Diêm Nhiêm chọn cách tự sát để rửa sạch sự dơ bẩn trên cơ thể mình.
“Diêm Nhiên!”
Vương Cương rống lên như tiếng sói tru vô cùng thê lương, giờ chỉ còn tồn tại một chút lý trí trước thi thể của cô gái, đôi mắt hắn ta biến thành sát ý - sự tận cùng của chết chóc, cậu cầm con dao bầu lên như thể một người máy, lao về phía Trần Nhị Cẩu. Trong đầu cậu giờ chỉ có một ý nghĩ duy nhất: “Giết hắn! báo thù cho Diêm Nhiên! Giết sạch đám người ở đây! Báo thù cho Diêm Nhiên!”