Viên đạn cuối cùng là kinh khủng nhất, không biết người thanh niên trẻ đối diện kia đã dùng pháp thuật gì mà viên đạn sau khi ghim vào mũi của người chết lại nổ tung ra, khiến cho chỗ cái mũi hiện ra một vết lõm sâu, đến ngay cả cái lưỡi màu hồng cũng có thể nhìn rõ mồn một.
Đe dọa? Thị uy? Hay là biến thái?
“Tôi là Thượng Ất, bây giờ cho các anh hai sự lựa chọn. Một là thu dọn đồ đạc, lập tức cút khỏi biệt thự, hai là giống như tên nằm trên đất kia, chết dưới súng của tôi. Mười giây đưa ra quyết định: 10, 9, 8…”
Thượng Ất bình tĩnh đếm ngược. Một tiếng chửi rửa truyền ra từ giữa đám đông, hai thân hình vạm vỡ tách ra khỏi đám người rồi phóng lên. Bọn chúng cầm dao bầu vung vẩy, múa may trong không trung tạo thành những vệt sáng bạc, hung hăng bổ về phía Thượng Ất. Trong dám đông, ;uôn có những kẻ không tin vào tà ma, hai tên này chính là những kẻ đại diện cho điều đó, bọn chúng không tin Thương Ất có thể liên tiếp nổ súng giết người.
“Đoàng!”
Thực tế đã chứng minh rằng chúng nghĩ sai rồi, lại một tiếng súng nữa vang lên, ghim thẳng về phía gã đàn ông đang lao tới, máu tươi phun trào ra khỏi lồng ngực, ánh mắt gã ta ánh lên sự hoảng sợ, gã đàn ông cường tráng ngã rầm xuống đất, tắt thở, bỏ mạng.
Thượng Ất không hề do dự khi đối diện với loại người tự tìm đường chết bằng cách công kích như thế này. Bởi vì bị hạn chế về tầm mắt nên gã đàn ông còn lại đã nhân cơ hội đó mà lao tới. Khi Thượng Ất ngẩng đầu thì con dao trong tay gã đàn ông kia chỉ còn cách Thượng Ất chưa tới mười cm, khuôn mặt gã lộ rõ vẻ tàn nhẫn và hung hăng.
Chỉ một giây nữa thôi! Thêm một giây nữa thôi thì lưỡi dao sắc bén kia sẽ đâm thẳng vào lồng ngực của đối phương. Đột nhiên gã đàn ông dừng lại, gã hoảng sợ nhìn miệng súng đang dí trên đỉnh đầu mình, sự hung hăng trên khuôn mặt lập tức biến mất, biểu hiện trên khuôn mặt hắn ta trở nên quái dị vô cùng. Thượng Ất không hề cho gã ta thêm một giây nào nữa, ngay tại thời điểm con dao nhằm hướng Thượng Ất mà đâm tới thì cũng là lúc Thượng Ất bình tĩnh giơ khẩu súng trong tay lên.
Gã đàn ông không thể hiểu vì sao mà Thượng Ất lại có thể bình tĩnh, ung dung đến vậy. Né tránh là phản ứng tự nhiên khi đối mặt với lưỡi dao, lẽ nào Thượng Ất không sợ mình sẽ bị mất mạng, cùng chết với gã ta hay sao? Đây là một kẻ không hề màng tới mạng sống của mình, hôm nay gã ta đã thất bại thất sự rồi!
Trong mắt gã đàn ông hiện rõ sự sợ hãi và tuyệt vọng, đến mạng sống của mình mà đối phương còn không quan tâm thì làm sao có chuyện hắn lại đi quan tâm tới mạng sống của gã ta kia chứ? Vẻ mặt gã đàn ông kia buồn rười rượi, con dao rơi xuống đất khỏi bàn tay mềm nhũn, nhìn Trần Nhị Cẩu một cách bất lực, ánh mắt hiện ra sự cầu xin đau khổ.
“Đợi một chút! Có gì từ từ nói!”
Trần Nhị Cẩu nhìn Thượng Ất, sắc mặt trở nên bất định. Hắn ta không ngờ Thượng Ất lại ra tay tàn nhẫn và quyết đoán như vậy. Giết người mà dứt khoát như thể ăn cơm uống nước. Cái tên bị hắn giết chết kia tên là Lý Lực, là phụ tá đắc lực của Trần Nhị Cẩu. Còn tên đang bị Thượng Ất dí súng trên đỉnh đầu kia tên là Vương Thông, cũng là một kẻ có tài, giúp việc đắc lực cho hắn ta. Vài ngày sau khi dọn vào căn biệt thự này, hai ngươi đó luôn bận rộn giúp Trần Nhị Cẩu sắp xếp không ít công việc. Giờ một người chết rồi, người còn lại cũng có thể chết bất cứ lúc nào nên Trần Nhị Cẩu thấy tình thế rất cấp bách. Chỗ dựa lớn nhất của Trần Nhi Cẩu chính là hai cánh tay biến dị kia, nhưng hắn ta cần phải tiếp cận gần đối phương hơn nữa thì mới có cơ hội.
“Đoàng!”
Tiếng súng lại vang lên một lần nữa. Hai đồng tử mắt của Trần Nhị Cẩu đột nhiên thu lại, khuôn mặt lộ rõ vẻ không thể tin nổi.
Hắn nổ súng rồi sao? Hắn thật sự đã nổ súng rồi? Tại sao vậy? Rõ ràng là hắn ta đã chịu thua rồi tại sao mà hắn còn nổ súng? Vương Thông toi rồi, bị bắn ngay đỉnh đầu, thần tiên cũng không cứu nổi nó nữa rồi. Bà nội nó, tên tiểu tử này rốt cuộc đến từ đâu, hắn muốn làm gì vậy?
Trần Nhị Cẩu trợn mắt nhìn, Thượng Ất thì không thèm đếm xỉa, hắn đưa súng lên múi ngửi ngửi.
“À, Anh muốn nói gì thì mau nói, anh chỉ còn một phút.”
Lấy bạo át bạo là một câu nói vừa thực tế vừa rất hữu dụng. Đối với một kẻ địch mà muốn chém chết mình thì nhân từ và lương thiện chính là một hành động vô cùng ngu xuẩn. Vậy nên Thượng Ất không thèm để ý Trần Nhị Cẩu muốn nói gì, đối phương chỉ cần cầm dao muốn chém hắn thì nhất định sẽ phải chết. Thượng Ất ngửi mùi khói thuốc nhè nhẹ bay ra từ nòng súng, cái mùi vị nguyên thủy này khiến Thượng Ất có thể cảm nhận được khoái cảm ẩn chứa bạo lực được bộc lộ ra trong đó. Mùi vị này rất mê người, đây chính là mùi vị của bạo lực khiến đối phương phải chịu thua.
Còn Trần Nhị Cẩu, sau khi Thượng Ất lườm lại thì trong mắt hắn ta lộ rõ sự kinh ngạc. Dị năng cảm nhận của Thượng Ất rất được việc, cái gã đàn ông cao hơn hắn hẳn một cái đầu, có thân hình tráng kiện như một con gấu, với một vầng sáng nồn đậm bao quanh như thế này thì có thể chứng tỏ rằng thể chất của gã đàn ông này không tồi. Cho đến hiện tại, ngoài Hoàng Long ra, cái gã đàn ông tên Trần Nhị Cẩu này chính là đối thủ mạnh nhất mà Thượng Ất gặp phải. Rốt cuộc mạnh tới cỡ nào thì Thượng Ất không thể nào mà đưa ra kết luận chính xác được. Hắn đoán thực lực của đối phương có lẽ cũng tương đương hắn, căn cứ của sự suy đoán này chính là kết quả của việc cả ngày hôm nay Thượng Ất sử dụng dị năng cảm nhận của mình để hành động.
Thượng Ất phát hiện ra rằng, bất luận là người hay là thú thì vầng sáng đại diện cho năng lực cao hay thấp không hề cố định mà thay đổi, thường dựa theo tâm trạng. Ví dụ như thời điểm Thượng Ất gặp con Teddy kia, khi con thú thoái hóa phát hiện ra sự uy hiếp trong tích tắc thì vầng sáng đỏ sậm bên ngoài nhanh chóng tụ lại quanh nó, phát sáng rõ nhất dưới sự cảm nhận của Thượng Ất nhưng khi nó hồi phục lại lý trí, trong lòng sinh ra nỗi sợ hãi thì vầng sáng đó nhanh chóng yếu dần đi. Khi con súc sinh quay đầu bỏ chạy thì vầng sáng đó đã yếu đến mức dường như không còn tồn tại nữa, nếu không ở khoảng cách gần thì căn bản không thể nào nhìn thấy rõ được.
Thú thoái hóa đều như vậy thì con người cũng không khác là bao. Vì thế mà Thượng Ất đưa ra được kết luận, nếu nhìn từ góc độ mạnh yếu của vầng sáng thì không thể dự đoán được chính xác thực lực của đối phương mà còn phải dựa vào màu sắc cùa vầng sáng, tốc độ tập trụng và các loại hình dạng của vầng sáng đó nữa.
Đương nhiên dù nói thế nào thì sự đặc thù của năng lực cảm giác cũng rất hữu dụng, nó sẽ nhắc nhở Thượng Ất chuẩn bị tốt cho việc chiến đấu. Lúc này vầng sáng màu trắng trên cơ thể Trần Nhị Cẩu càng lúc càng sáng, sự ức chế của gã đàn ông cường tráng nằm sắp đạt tới mức độ không thể khống chế nổi nữa rồi, có lẽ sẽ nhanh chóng ra tay thôi.
Đương nhiên Thượng Ất không sợ những điều này nhưng hắn bị hai cánh tay của Trần Nhị Cẩu gây chú ý. Thượng Ất phát hiện ở đó có một vầng sáng trắng nồng đậm, vô cùng mãnh liệt đang tập trung lại. Nếu nhìn bằng mắt thường thì hai cánh tay của Trần Nhị Cẩu trông cực kỳ quỷ dị. Cơ bắp cuồn cuộn cùng đám lông đen đến mức khó tin khiến Thượng Ất không khỏi nheo mắt lại nhìn một cách tập trung.
“Là người thoái hóa? Hơn nữa là người thoái hóa không hoàn toàn!”
Thương Ất rất kinh ngạc, theo như trí nhớ kiếp trước của hắn thì ba tháng sau tận thế mới xuất hiện gen người thoái hóa lần đầu tiên. Đó là một người có gen chân thoái hóa, đôi chân của kẻ đó bị thoái hóa thành tứ chi của loài bò sát, toàn bộ cơ thể như mọc thêm chân của thằn lằn do bị sóng phóng xạ X chiếu phải.
Hiện tại hai cánh tay của Trần Nhị Cẩu rõ ràng đã xảy ra sự thoái hóa gen, biến thành hình dạng hai chân trước của loài gấu – động vật có vú. Thượng Ất có thể xác nhận rằng, Trần Nhị Cẩu là một người thoái hóa không hoàn toàn nhưng tận thế mới được ba ngày, thời gian và những gì trong trí nhớ lại hoàn toàn không ăn khớp nhau, còn cả vị tiến sĩ L lúc trước gặp phải nữa, những gì ông ta biết về tận thế cũng không giống như trong trí nhớ của hắn? Có chỗ nào sai ở đây chăng?