Chương 524. Sóng gió lại nổi lên (2)
“Không liên quan gì đến sinh vật thoái hóa chúng tôi, những con người thoái hóa đó thường ẩn náu trong bóng tối của khu rừng rậm, những sinh vật thoái hóa chúng tôi cũng rất ghét chúng, đặc biệt là những con người thoái hóa có trí thông minh, họ có thể nhét vào miệng khi nhìn thấy bất kỳ sinh vật thoái hóa nào, chúng còn biến thái và ghê tởm hơn cả con kền kền ăn thịt. Nếu không phải thực sự không có chỗ tốt gì thì những thứ bẩn thỉu không biết diễn tả như thế nào này đã bị liên minh thú thoái hóa chúng tôi giết chết rồi!”
Giống như không muốn đặt cùng một chỗ với người thoái hóa, Tiểu Ly ngẩng đầu lộ vẻ khinh thường với ánh mắt hung dữ, trong lòng Thượng Ất không khỏi càng thêm quyết tâm tiêu diệt những con thú thoái hóa này. Thượng Ất biết rằng trong mắt những con thú thoái hóa này, sự khác biệt giữa con người và những người thoái hóa giống như sự khác biệt giữa bánh mì tươi và bánh mì thiu, tức là cả hai đều có thể ăn được, nhưng loại trước thì ngon hơn.
“Vương Cương, bẻ chân tay và cột sống của tên này rồi treo lên cột cờ cao nhất ở ngoài thành của căn cứ. Tôi muốn những con thú đó biết căn cứ Tổ Ưng của chúng ta không dễ chọc!” Thượng Ất tiện tay ném Tiểu Ly cho Vương Vương, rồi quay sang nói với hai người lính báo tin: “Đưa tôi đi gặp đám người Chu Thiết, bây giờ bọn họ đang ở đâu?”
“Ở doanh trại huấn luyện bên ngoài thành, đội trường Thủy Thanh Nhan đang điều trị cho Kim Bình Nhất bằng thánh quang, bây giờ tôi sẽ đưa anh đến đó!”
Hai người lính trả lời Thượng Ất một cách chỉnh tề, đồng thời bước nhanh về phía cửa. Lúc này, Tiểu Ly ở phía sau Thượng Ất gào ghét tràn đầy thù hận: “Thượng Ất, ngươi nhất định sẽ phải hối hận. Bố mẹ ta và các trưởng lão của liên minh sẽ không bao giờ buông tha cho ngươi! A!”
Giọng nói tràn đầy thù hận nhưng Thượng Ất không thèm nhìn lại, đi một mạch đến chỗ hai người lính báo tin.
Đối với sự trả thù sau này, Thượng Ất đương nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng, anh nhận ra rằng những con thú thoái hóa này rất đáng sợ, có thể mang lại thương vong rất lớn cho căn cứ Tổ Ưng. Nhưng Thượng Ất nhất định phải làm điều này, trong mạt thế tàn khốc, Thượng Ất phải đối xử tàn ác với kẻ địch gấp trăm lần, có như vậy thì những con thú có trí thông minh này mới sợ hãi, mới không đi khiêu khích Thượng Ất.
Đối phó với thú dữ thì nhất định phải hung dữ. Chỉ khi làm chúng bị thương và khiến chúng sợ hãi thì vành đai tị nạn của căn cứ Tổ Ưng mới thực sự được thiết lập. Nếu không, một khi Thượng Ất tỏ ra yếu đuối, sẽ có vô vàn rắc rối liên tục ập đến.
“Lão đại Thượng Ất, Kim Bình Nhất ở đây… À, còn có một chuyện khác mà vừa rồi tôi đã không báo cáo với anh.” Một trong hai người lính dẫn đường quay đầu lại nhìn Thượng Ất, do dự nói: “Đội trưởng Chu Thiết phát hiện rằng quần áo của Kim Bình Nhất đã bị mất, thủ lĩnh người thoái hóa chiến đấu với Chu Thiết cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào là đã lấy đi những bộ quần áo này, vì vậy đội trường Chu Thiết suy đoán rằng… chắc là đã có một tên người thoái hóa trà trộn vào trong ngoại thành của căn cứ.”
“Ồ, nếu như đã biết có người trà trộn, tại sao lại không đi lục soát, nói với tôi những điều này là có ý gì?” Thượng Ất nghĩ nhanh, anh nghe ra trong lời nói của người lính này có chút ý ở ngoài lời.
“Cái đó… lão đại Thượng Ất, chúng tôi đã cử người đi lục soát, trong đó có người đã trả lời rằng họ đã nhìn thấy một người giống hệt Kim Bình Nhất, mười phút trước đã đi đến lô cốt ngầm, mà người tiếp đón anh ta là… là thủ lĩnh của lô cốt ngầm, Vương Tú Nhi!”
“Vương Tú Nhi?”
Khuôn mặt của Thượng Ất lộ ra vẻ trầm ngâm, khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp cùng với ánh mắt trìu mến xuất hiện trong tâm trí anh…
Vương Tú Nhi… Thủ lĩnh của lô cốt ngầm, người cai quản hàng chục con người thoái hóa, dựa vào hồ Tổ Ưng để thiết lập môi trường sống, tự mình tìm cách tồn tại và sinh sôi, tuy vất vả nhưng có thể coi đây là một ngôi nhà tốt.
Thượng Ất nghĩ nghĩ, ngẩng đầu lên nói với người lính dẫn đường: “Trong thời gian tôi vắng mặt lô cốt ngầm kia có biến hóa gì không, những người thoái hóa đó có hành động gì khác thường không?”
“Không có, bọn họ vẫn luôn rất an phận, nhưng lô cốt ngầm đã thay đổi rất nhiều so với trước khi anh rời đi. Không chỉ có số người tăng lên rất nhiều mà thủ lĩnh Vương Tú Nhi ở đó cũng trở nên… xinh đẹp hơn, các anh em ở trong căn cứ đều gọi cô ấy là tinh linh của lô cốt ngầm, gần như trở thành… đối tượng ngưỡng mộ của tất cả mọi người.”
Giọng người lính ngập ngừng, anh biết rõ Vương Tú Nhi luôn dành tình cảm cho Thượng Ất, mặc dù Thượng Ất luôn từ chối cô, nhưng cũng không thể tùy tiện trở thành đối tượng cho người khác bàn tán, như vậy sẽ gây ra những hiểu lầm và phiền phức không đáng có.
“Không sao, tình yêu với cái đẹp thì ai cũng có, nhưng số người ở trong lô cốt ngầm đột ngột tăng lên là sao? Tôi nhớ lúc tôi rời đi lô cốt ngầm chỉ có mất chục người, bây giờ tăng lên bao nhiêu rồi?”
“Thưa đại nhân, theo thống kê từ tháng trước, có tổng cộng 1345 người ở trong lô cốt ngầm, trong đó có 690 người là trẻ sơ sinh, còn lại là thanh thiếu niên và người lớn. Hầu hết những người này đều là người thoái hóa, có một số người bình thường bị khuyết tật về thể chất cũng được… Vương Tú Nhi mang về từ trong khu rừng rậm.”
Khi nói chuyện, người lính âm thầm quan sát biểu hiện của Thượng Ất. Anh cũng là một trong số nhiều người ngưỡng mộ Vương Tú Nhi, tinh linh của lô cốt ngầm này. Sự bất mãn với người thoái hóa mà Thượng Ất vừa thể hiện khiến anh có chút lo lắng, rốt cuộc thì Vương Tú Nhi thu nhận đủ loại người tiến hóa tị nạn mà đã khiến cho nội thành của căn cứ Tổ Ưng bị uy hiếp.
“Nhiều như vậy? Vương Tú Nhi vẫn như vậy, thật sự là một thứ thiện tâm ngu xuẩn, cô ta xem căn cứ Tổ Ưng là tổ chức từ thiện sao…”