Chương 525. Uy hiếp
Nghĩ đến cảnh Vương Tú Nhi bĩu môi cầu xin cứu bạn đồng hành của mình, Thượng Ất không khỏi mỉm cười, về điểm này, Vương Tú Nhi và Trần Phóng rất giống nhau. Cả hai đều có một trái tim nhân hậu, nhưng Vương Tú Nhi không may mắn như Trần Phóng, trong ngày mạt thế tàn khốc này, nhân dạng thoái hóa chỉ có thể khiến cô tránh xa kiếp người.
Có điều tại sao tên gia hỏa trà trộn vào căn cứ Tổ Ưng lại muốn tìm Vương Tú Nhi, lẽ nào anh ta cũng định tính đi nhờ cậy lô cốt ngầm của căn cứ sao? Không đúng, không phải như thế. Người lính dẫn đường nói rằng những kẻ thoái hóa này không chỉ có một người mà còn có viện trợ từ bên ngoài, trong này nhất định có âm mưu.
Bước chân Thượng Ất đột nhiên tăng tốc, trong lòng nổi lên một cỗ khó chịu.
Thú thoái hóa biết ăn mặc như một người trưởng thành, người thoái hóa tấn công các vệ binh, trà trộn vào lô cốt ngầm, liên minh thú thoái hóa đang chuẩn bị tấn công căn cứ… Tất cả những điều này dường như chỉ xảy ra trong vài ngày khi anh quay trở lại, đây cũng là lúc anh vừa mới có được sức mạnh ăn mòn từ thế giới khác… Mẹ nó, cái cảm giác nguy cơ bức bách này quá quen thuộc, đây tuyệt đối là kết quả của sức mạnh thần bí đến từ không trung kia thao túng!
“Bà nội nó, vốn tưởng rằng sau khi đi một vòng ở thế giới hoang tàn kia về, thế lực bí ẩn kia đã quên mất mình, không ngờ mới trở về hai ngày, các loại nguy cơ đã cùng ập đến, đây là không ép mình đến chết thì không bỏ cuộc sao?”
Trong lòng Thượng Ất tức giận, đồng thời cũng lo lắng, từ trước đến nay Thượng Ất không sợ thế lực thần bí, nhưng anh lại rất lo lắng người bên cạnh sẽ bị liên lụy. Vì vậy, khi gặp vấn đề, Thượng Ất thường tìm cách giải quyết một mình, hiếm khi đưa người đi cùng. Nhưng bây giờ từ con Tiểu Ly và người thoái hóa trà trộn vào thì có thể thấy thế lực bí ẩn đó đã bắt đầu chỉ đạo thú thoái hóa và người thoái hóa tấn công vào những người thân cận của mình.
Thượng Ất sẽ không bao giờ cho phép loại chuyện này xảy ra, anh gạt người lính sang một bên, tốc độ dưới chân lại tăng lên lần nữa, trong nháy mắt đã biến mất trong tầm mắt của người lính dẫn đường như một làn khói…
…
Trong căn cứ Tổ Ưng, tầng thứ hai dưới lòng đất, Vương Tú Nhi lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt.
“Tộc trường Vương Tú Nhi, đề nghị của tôi ngài suy nghĩ thế nào rồi? Đây là cơ hội ngàn vàng có được, chỉ cần ngài đồng ý hợp tác với chúng tôi, tôi bảo đảm sau khi việc thành trong hội trưởng lão nhất định sẽ có một vị trí của ngài, mà sau khi đế quốc người thoái hóa được thành lập, ngài sẽ trở thành người có công lớn trong việc lập quốc, được vạn người kính trọng!”
“Kim Bình Nhất” nói một cách tự tin rồi chạm vào gò má mịn màng của mình với vẻ rất hài lòng. Sa Bì rất hài lòng với vật sao chép này, anh ta không chỉ có vẻ ngoài đẹp trai mà địa vị trong căn cứ cũng không thấp, dọc đường đi không có ai tới hỏi han nên anh ta có thể dễ dàng đi tới tận sâu trong lô cốt ngầm.
Điều quan trọng nhất là Sa Bì cảm thấy ngoại hình hiện tại của mình rất hợp với Vương Tú Nhi xinh đẹp, gần giống như kim đồng ngọc nữ trong truyền thuyết. Từ từ, trong lòng Sa Bì bắt đầu nổi lên tham vọng, tâm trí của anh ta tràn ngập suy nghĩ sau khi nhiệm vụ thành công sẽ như thế nào khi anh ta và Vương Tú Nhi tay trong tay đi tuần tra lãnh thổ.
Thực sự là một màn khiến người ta mong chờ, nhưng tiền đề là những lời anh ta vừa nói có thể có được sự đồng ý của Vương Tú Nhi, có thể thuyết phục được cô ấy làm nội ứng, ở thời gian đã định âm thầm mở cổng căn cứ Tổ Ưng!
“Anh không phải Kim Bình Nhất, tôi cũng không muốn biết anh là ai.” Vương Tú Nhi trả lời Sa Bì, mà ngược lại nở một nụ cười lạnh: “Nể mặt anh và tôi đều là người thoái hóa, anh lập tức rời khỏi đây và thề sẽ không bao giờ quay lại căn cứ Tổ Ưng, tôi sẽ thả anh rời đi, nếu không tôi bảo đảm anh sẽ phải hối hận vì đã xuất hiện trước mặt tôi!”
“Ha ha ha, quả nhiên là giống hệt như trong truyền thuyết, cô chính là thứ cặn bã chuyên liếm lòng bàn chân con người để lấy lòng chúng, A Mạc nói đúng, cô là thứ nữ nhân đã hết thuốc chữa, hoàn toàn bị những lời ngụy biện của con người lừa dối, chỉ có thể dùng bạo lực để khiến cô nhận ra mình thực sự ngu ngốc đến mức nào!” Sa Bì nói rồi đưa tay kéo ngang thân mình, trong bụng anh ra xuất hiện một vết nứt dài, sau đó một cây nho kỳ lạ dài hơn một mét xuất hiện trước mặt Vương Tú Nhi.
“Bắt buộc phải thừa nhận rằng thủ hạ của cô rất tận tâm, nếu tôi không giấu cây huyết dụ trong người thì e rằng đã sớm bị họ lục soát thấy rồi.” Sa Bì tự hào nói, cơ thể bất kỳ lúc nào cũng có thể phân hủy thành trạng thái kết dính, đây chính là tuyệt chiêu để bảo vệ mạng sống của anh ta, đây cũng là lý do khiến anh ta dám một mình lẻn vào căn cứ Tổ Ưng.
Nhưng lý do chính khiến Sa Bì có thể tự tin đến vậy là cây huyết dụ (cây nho máu) mà anh ta giấu trong người, đó là thứ sinh vật đặc biệt được người thoái hóa là ba nỗi kinh hoàng đứng đầu trong khu rừng. Điểm đặc biệt nhất của nó chính là nó là sự kết hợp đặc biệt giữa động vật và thực vật.
Ngoài ra, khả năng sát thương của thứ này rất kinh khủng, đừng nhìn bề ngoài nó trông không khác gì cây dây leo bình thường, khi nó ngấm máu sinh vật nó sẽ cao lên hàng chục mét với tốc độ kinh hoàng, giống như một con bạch tuộc nó có vô số gai nhọn, có thể dễ dàng quét sạch hàng trăm người chỉ trong tích tắc.
Vương Tú Nhi nhìn thấy cây huyết dụ xuất hiện thì cơ thể lập tức căng cứng, vẻ mặt lo lắng.
Đối phương nói đúng, sở dĩ cô dám gặp anh ta một mình vì đây là địa bàn của cô. Dù bản thân Vương Tú Nhi là người duy nhất trong phòng, nhưng trên thực tế, cửa, các góc, thậm chí cả mái của căn phòng này đều có đều có người thoái hóa thực lực không tồi nấp ở đó. Có họ bên cạnh, Vương Tú Nhi nghĩ rằng không ai có thể làm cô bị thương.