Chương 523. Sóng gió lại nổi lên
Ai có thể ngờ rằng căn cứ tưởng như bình thường này lại có dòng chảy ngầm mạnh mẽ như vậy. Trong bất giác, những con thú thoái hóa đã đáng sợ đến mức chúng có thể giả làm con người và quang minh chính đại sống cùng với con người. Những người biết tiểu thuyết cổ đại của Trung Quốc viết về quái thú đều lập tức nghĩ đến tiểu thuyết “Liêu trai chí dị”, Tiểu Ly này chỉ là một ví dụ điển hình cho những sơn tinh dã quái ở trong khu rừng.
Quá đáng sợ rồi, thật sự là quá đáng sợ rồi!
Sau khi tìm ra mấu chốt, tất cả mọi người đều tái mặt và nhìn xung quanh. Điều họ quan tâm nhất là ngoài Tiểu Ly ra còn có bao nhiêu con quái thú biến hóa cải trang thành con người đang ở trong căn cứ, nếu những người mình quen và không quen ở xung quanh đều là dã thú vậy thì không phải có nghĩa là toàn bộ nội thành của căn cứ đã bị dã thú chiếm đoạt rồi sao?
“Mọi người đừng sợ, không có bao nhiêu quái thú cấp vua có thể biến hóa, tôi nghĩ ở đây không còn ai khác ngoài tên nhóc Tiểu Ly này.” Thượng Ất an ủi mọi người rồi quay đầu nói với Tiểu Ly: “Liên minh thú thoái hóa là mấy con súc sinh các ngươi? Ha ha, đúng thật sự là dám nói, san bằng căn cứ của ta? Trong não của các ngươi là rỗng à, chỉ dựa vào đám chó mèo các ngươi mà dám nói khoác thế này, thật sự là khiến người ta cười chết. Bỏ đi, hỏi nhiều cũng vô ích, dù sao thì sớm muộn gì ta cũng sẽ san bằng mảnh rừng này, hôm nay sẽ khai đao từ ngươi đi!”
“Đợi đã, anh không thể giết tôi!” Nhìn thấy sát khí trong mắt Thượng Ất càng ngày càng mạnh, cảm thấy Thượng Ất thật sự muốn giết mình, Tiểu Ly thực sự sợ hãi, không khỏi hét lên một tiếng: “Anh không được giết tôi, bố mẹ tôi sẽ thay tôi báo thù, giết hết các người!”
“Hừ, đến một người giết một người, đến một đám giết một đám. Tốt nhất là mi nên hy vọng rằng bọn họ sẽ không đến báo thù cho mi, nếu không khi họ xuất hiện thì đó sẽ là ngày chết của họ. Ở trước mặt Thượng Ất ta, bất kỳ quái vật nào cũng sẽ phải chết!”
Thượng Ất không quan tâm đến lời đe dọa của Tiểu Ly, hai bàn tay to lớn siết chặt, Tiểu Ly lập tức cảm thấy vừa buồn vừa nghẹt thở, đành phải nổ bùm một tiếng ở trên không trung rồi lộ ra hình dáng thật.
“Chết tiệt, thật sự là mèo báo!?”
Mọi người ngạc nhiên nhìn thân hình của Tiểu Ly, bộ lông màu trắng bạc với một số hoa văn màu đen, nó không nhỏ nhưng chỉ to bằng một con chó bình thường, bộ lông toàn thân phát sáng trông rất đẹp.
Đáng tiếc, trong bụng nó bây giờ có một vết thương đang không ngừng phun ra máu đã phá hủy vẻ đẹp tổng thể của nó. Ngoài ra, còn bị Thượng Ất bẻ cổ, mắt lồi ra ngoài, lưỡi thè ra, khiến nó trông giống như một con chó đang giãy dụa cho đến chết.
“Thượng Ất, anh định thực sự giết chết nó sao? Em nghĩ nó… chỉ là một đứa trẻ, hay là…” Trần Phóng thấy dáng vẻ mà đứa trẻ Tiểu Ly mới biến thành, cô không thể không mềm lòng muốn cầu tình, không ngờ Thượng Ất trừng mắt nhìn cô, trầm giọng nói: “Đừng có bị nó lừa, nó hoàn toàn không phải trẻ con, theo tuổi thọ của con người, nó phải từ bốn mươi tuổi trở lên. Lý do nó biến thành hình dáng của một đứa trẻ là muốn lừa những người không biết gì như mọi người, chiếm được lòng tin của mọi người. Đừng quên Đinh Tiểu Bạng, nguyên nhân đứa trẻ đó chết là bởi vì bị nó hút mất tinh khí!”
“Cái gì? Thứ này có thể hút năng lượng của con người, nó làm thế nào vậy?” Bây giờ không chỉ có Trần Phóng sợ hãi mà những người khác đều tản ra ngay lập tức, sợ bị con mèo báo này hút tinh khí.
“Vậy thì phải hỏi tiểu tử này…” Thượng Ất nắm cổ Tiểu Ly, lạnh lùng nói: “Nói đi, mi giết Đinh Tiểu Bạng như thế nào!”
“Tôi… tôi không… a!” Tiểu Ly còn đang định giải thích, nhưng không ngờ một tiếng xương gãy truyền đến, Thượng Ất đã bẻ một chân trước của nó.
“Tôi nói, tôi nói… Tôi đã dùng móng vuốt sắc của mình cắt một vết thương nhỏ trên Đầu Đinh Tiểu Bạng, trên vuốt sắc này có chất độc độc nhất vô nhị của họ mèo báo chúng tôi, rồi lẻn tới hút tủy não của Đinh Tiểu Bạng khi cậu ta đang ngủ. Bởi vì vết thương này rất nhỏ còn được giấu ở trong tóc nên bác sĩ của các người hoàn toàn không thể tìm thấy nó và chỉ có thể nhìn cậu ta từ từ chết.
“Cái gì, mi hút tủy não của đứa trẻ đó… Vậy ngươi có làm điều như thế với Thượng Nhạc Nhạc không?” Trần Phóng sợ hãi khi nghe thấy Tiểu Ly thừa nhận, cô không thể ngờ rằng những con thú này lại độc ác đến mức như thế.
“Không có, vốn dĩ tôi cũng muốn… nhưng ngọc bội trên cổ Thượng Nhạc Nhạc lại toát ra một sức mạnh khiến tôi cảm thấy sợ hãi, vì vậy tôi chưa bao giờ dám lại gần cậu ấy…” Tiểu Ly nói, đôi mắt đen nháy lộ ra vẻ ảo não, có vẻ nó tiếc rằng Thượng Nhạc Nhạc không bị hại.
“Hừ… Hừ, Thượng Ất, anh nói đúng, những con thú này không thể giữ lại được, câu nói đó nói thế nào nhỉ? Không phải cùng loài, tất sẽ nghĩ khác! Thượng Ất, em đưa Nhạc Nhạc và Tú Tú về trước, chỗ này giao lại cho anh, nhất định đừng có nương tay!”
Mặt Trần Phóng tái mét, liên lụy đến hai đứa con, người phụ nữ này không còn chịu đựng được nữa. Nhưng khi cô quay người chuẩn bị tời đi thì đột nhiên có hai người cảnh vệ ở bên ngoài chạy vào, họ nghiêm mặt nói gì đó với Vương Cương, một lúc sau Vương Cương cũng bước tới với vẻ mặt phức tạp.
“Lão đại, ở bên ngoài có anh em phát đạn cảnh báo, đội trưởng Chu Thiết và đội trưởng Thủy Thanh Nhan chạy tới ứng cứu đã phát hiện ra tên thủ lĩnh của người thoái hóa đang chuẩn bị vây công căn cứ, sau khi hai bên giao thủ, Kim Bình Nhất của đội tuần tra bị thương bất tỉnh, anh em bên ngoài hỏi phải làm sao, có cần đưa người ra ngoài căn cứ thu dọn không?!”
“Thủ lĩnh người thoái hóa?” Thượng Ất liếc mắt nhìn Tiểu Ly trong tay, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt, người thoái hóa, xem ra chuyện này đã không thể thương lượng được rồi!