Chương 521. Thú thoái hóa đặc biệt cấp vương
Thượng Ất thu hồi suy nghĩ, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt, ánh mắt rơi vào một bóng người nho nhỏ trong đám đông, đó là một cậu bé có dáng người tương đương với Thượng Nhạc Nhạc. Khuôn mặt dịu dàng và thanh tú của cậu ta trông rất phong nhã, nhưng hai con mắt lúc nào cũng chuyển động thể hiện sự rõ sự gian xảo cực kỳ không phù hợp với lứa tuổi của cậu, sự khác biệt này ở giữa đám đông đã lập tức bán đứng cậu ta.
Lúc này, cậu ta đang âm thầm lấy những món ăn tinh tế ở trên bàn, dưới chân luôn di chuyển giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi…
“Cậu nhóc chuẩn bị đi đâu vậy, nhìn thấy bạn bè mình không định chào hỏi mà đã đi rồi sao?”
Thượng Ất đứng trước mặt đứa nhỏ, kéo ghế ngồi xuống, bình tĩnh nhìn cậu ta bất động.
“A, cháu… chú, cháu sai rồi, cháu không nên trộm đồ ăn, cháu đi ngay đây!”
Đứa nhỏ nhìn thấy Thượng Ất đột nhiên xuất hiện trước mặt thì sửng sốt một chút rồi giả bộ bộ dáng đáng thương như bị bắt gặp ăn trộm, miệng thì nấc lên nói đứt đoạn giống như sắp khóc. Lúc này mấy người Trần Phóng cũng tò mò đến, kéo ghế đẩu ngồi vào bàn, nhìn hai người bọn họ.
Đỗ Giai Tuệ là người đầu tiên hỏi: “Thượng Ất sao vậy? Đây, là con nhà ai thế, thật đáng yêu, mau đến chỗ của dì, nói cho dì biết bố mẹ cháu đâu?”
“Cháu không có cha mẹ, cháu là một đứa trẻ mồ côi, dì, cháu đói quá, cháu hứa sẽ không trộm đồ ăn nữa, thả cháu đi đi.”
Nhìn thấy Đỗ Giai Tuệ mở hai tay ra muốn ôm mình, cậu nhóc lộ ra vẻ lạnh lùng nhưng ngay sau đó lại giả bộ đáng thương, lấy mu bàn tay quệt nước mắt cầu xin, chân thì lùi lại rời khỏi đám người càng lúc càng xa.
“Ta cảnh cáo cháu, nếu cháu dám lùi một bước nữa, ta đảm bảo là ta sẽ cắt chân của cháu ngay bây giờ… mau lăn qua đây cho ta!” Giọng nói lạnh lùng của Thượng Ất truyền đến, đứa nhỏ nghe xong liền cảm thấy như bị điện giật, lắc lư rồi dừng lại.
“Thượng Ất, anh làm sao vậy, đừng hù dọa đứa nhỏ, lại đây với dì, không ai làm hại cháu đâu!”
Trần Phóng ở bên cạnh bất mãn trừng mắt nhìn Thượng Ất, cô không hiểu tại sao Thượng Ất lại nặng lời với một đứa trẻ, theo bản năng muốn bảo vệ của người mẹ, Trần Phóng ngay lập tức ra tay bảo vệ đứa trẻ tội nghiệp, tiến lên một bước nắm lấy tay cậu bé, rồi quay đầu gọi Thượng Nhạc Nhạc: “Nhạc Nhạc, mau tới đây, ở đây có một bạn nhỏ, con đưa bạn ấy đi cùng ăn bánh gato đi!”
“Bạn nhỏ đâu? Con… ấy, bạn là Tiểu Ly có phải không? Không đúng, bạn không phải bạn ấy, hai người không giống nhau, nhưng sao tôi lại cảm thấy bạn rất giống bạn ấy vậy?”
Thượng Nhạc Nhạc chạy tới, nhìn cậu bé phía sau Đỗ Giai Tuệ với vẻ mặt nghi hoặc, bạn nhỏ này mang đến cho cậu cảm giác rất giống Tiểu Ly, nhưng nhìn hình dáng thì hoàn toàn không phải cùng một người, điều này khiến cậu rất bối rối.
“Các người nhận nhầm người rồi, tôi… tôi không phải người ở đây, tôi lẻn từ bên ngoài vào, mau thả tôi ra, để tôi đi!”
Nhìn thấy càng ngày càng có nhiều người tới gần, cậu nhóc càng tỏ ra cáu kỉnh, khi nhìn thấy Trần Phóng đang nắm tay mình, trong ánh mắt hiện lên một tia hung dữ, như thể muốn nhảy dựng lên cắn bất cứ lúc nào. Nhưng khi Thượng Ất hừ lạnh một tiếng bất mãn, đứa nhỏ lậ tức héo rũ, lén lút nhìn Thượng Ất, nét mặt mang theo vẻ lo lắng cùng tuyệt vọng.
“Tiểu súc sinh, nói đi, mi cố ý tiếp cận con trai ta, rốt cuộc là có mục đích gì? Còn có là ai phái mi tới, thành thật khai ra, ta sẽ cho mi chết một cách thoải mái, nếu không đừng trách ta độc ác lột da của mi làm giày đi!”
Giọng nói của Thượng Ất càng lúc càng lạnh, nếu như vừa rồi còn nghi ngờ phán đoán của mình thì bây giờ căn bản có thể kết luận đứa nhỏ trước mặt này là yêu thú trong số các quái thú thoái hóa, một yêu thú thoái hóa đặc biệt cấp Vương.
Ở kiếp trước, trong nhân gian có một câu nói, nói rằng một số con thú khi thoái hóa có gen thoái hóa đặc biệt, khi thoái hóa đến một mức độ nhất định, chúng có thể biến thành hình người trong một thời gian ngắn, hòa vào chỗ ở của con người sống giống như một con người, những sinh vật thoái hóa đặc biệt này được gọi là sinh vật thoái hóa đặc biệt cấp Vương, có nghĩa là những con thú thoái hóa này đã có sức mạnh của cấp vương, hơn nữa chúng cũng sở hữu khả năng đặc biệt mà những con thú thoái hóa cấp vương khác không có được – hóa hình.
Đương nhiên, ở kiếp trước năng lực của Thượng Ất kém, hoàn toàn không thể gặp được chuyện tương tự cổ quái như thế này, cho nên lúc đó Thượng Ất luôn thích kể cho Thượng Nhạc Nhạc nghe những truyền thuyết này.
Có điều, kiếp này Thượng Ất đã đứng trên đỉnh của kim tự tháp sinh học, cộng thêm với kinh nghiệm của bản thân về gen đột biến sinh học, anh đã dần nhận ra rằng đây không phải là câu chuyện hư cấu mà là những chuyện có thật.
Nghĩ một chút, ngay cả con người cũng có thể trở thành nhiều dạng quái thú khác nhau, anh cũng có một đôi cánh giống như đôi cánh của ác quỷ thì còn có chuyện thì mà không thể xảy ra được?
Vì thế, khi lần đầu Thượng Nhạc Nhạc xuất hiện, nói những lời “đánh đánh giết giết” mà lẽ ra đứa trẻ không nên nói thì Thượng Ất đã sinh ra nghi ngờ. Sau đó xuất hiện Đinh Tiểu Bạng chết vì sốt không rõ lý do, một cậu bé tên Tiểu Ly cố tình tiếp cận ngọc bội Dao Cầm của Thượng Nhạc Nhạc và những chuyện khác, thì Thượng Ất đã nghi ngờ rằng có thú thoái hóa đặc biệt cấp vương trà trộn vào trong nội thành của căn cứ Tổ Ưng.
Có điều, Thượng Ất không sở hữu sức mạnh của thần như người dẫn chương trình Độ Biên nói nên không thể trực tiếp tìm ra Tiểu Ly đang ẩn mình trong đám đông vì thế Thượng Ất bắt buộc phải dẫn dụ nó ra.
Mồi chính là trận đánh cược với Trư Cương Liệt, từ mô tả của Thượng Nhạc Nhạc và những người khác thì anh đoán rằng Tiểu Ly này không già lắm, chỉ như một đứa trẻ.
Trẻ con đều có một điểm chung đó là thích đông người và tò mò. Trận chiến giữa anh và Trư Cương Liệt rất sôi động, anh nghĩ rằng chắc chắn là sẽ thu hút được Tiểu Ly này?