Chương 520. Bất ngờ trong bất ngờ
Lẽ nào, là…”
Vừa rồi khi chiến đấu với Vương Cương, Thượng Ất định dùng đôi cánh quỷ để chống đỡ đòn đánh của đối phương, nhưng không ngờ, ngay khi đôi cánh quỷ được mở ra, một cỗ năng lượng khó hiểu phun ra từ trong đôi cánh quỷ, như thể có thứ gì đó đang không ngừng rót vào đôi cánh, lúc này một ý nghĩ từ từ ngưng tụ trong đầu Thượng Ất, anh không khỏi lẩm bẩm nói: “Màu đen… cảm giác ăn mòn mọi thứ… khiến Trư Cương Liệt đau đớn và mất sức ngay lập tức… Mình hiểu rồi, đây là sức mạnh của thế giới hoang tàn kia, loại sức mạnh phóng xạ hạt nhân đáng sợ đã hủy diệt toàn bộ thế giới đó!”
“Bố, bố, bố sao vậy, bố bị thương sao?”
Nhìn thấy Thượng Ất im lặng, Thượng Nhạc Nhạc lo lắng đi tới, mở cánh tay mỏng manh đi tới ôm thân thể Thượng Ất, nhưng lại không để ý đến khói đen đáng sợ trên cánh của Thượng Ất đang lặng lẽ lấy đi hơi ẩm và sức sống của thảm thực vật dưới chân anh!
“Đừng tới đây, Nhạc Nhạc, nguy hiểm!” Thời điểm mấu chốt, Thượng Ất đột nhiên bừng tỉnh, ngay lập tức anh bảo Thượng Nhạc Nhạc không được bước lên phía trước. Cùng lúc đó, ý niệm truyền lệnh cho đôi cánh quỷ thu lại, nhưng không ngờ rằng đôi cánh quỷ không hề thu lại mà chúng đột nhiên run lên không thể kiểm soát được!
“Ùng!”
Âm thanh kỳ dị xuất hiện trước mặt mọi người, trên không trung đột nhiên xuất hiện hai vết nứt, một lượng lớn năng lượng màu đen liên tục tuôn ra từ hai vết nứt bao phủ lấy Thượng Ất.
“Bố!”
“Chồng!”
“Lão đại Thượng Ất!”
Vô số âm thanh hoảng sợ đồng thời vang lên, tất cả mọi người đều không biết chuyện gì xảy ra, ngay từ đầu đây chỉ là đánh cược, sao đột nhiên lại trở thành thế này?
…
Trong luồng năng lượng màu đen, Thượng Ất vẫn bình tĩnh, chân bất động, mặc cho khói đen vây quanh, đại não nhanh chóng vận hành thoáng hiện lên gương mặt quen thuộc của tiến sĩ L và những lời ông ấy nói trước khi anh rời đi: “Thượng Ất, trở về Trái Đất đi, nơi đó còn cần có anh bảo vệ…”
Không đúng, ngoại trừ câu này, tiến sĩ L còn vỗ nhẹ vào anh trước khi anh rời đi, vị trí chính xác của cái vỗ là… vị trí của đôi cánh ác quỷ?!
“Tôi hiểu rồi, tên khốn tiến sĩ L… cũng đúng là lợi hại, thật đúng là một tên biến thái!”
Trong lòng Thượng Ất lặng đi, anh đã đoán được nguyên nhân xuất hiện chuyện này. Vào lúc anh rời khỏi thế giới hoang tàn đó trở về Trái Đất, không biết tên gia hỏa tiến sĩ L này đã dùng phương pháp gì, lại có thể “trồng” hai vết nứt thời không nhỏ lên cơ thể của anh, mà đầu kia của vết nứt chính là một thế giới chứa đầy sức mạnh ăn mòn của bức xạ hạt nhân, thông qua hai vết nứt thời không này, sức mạnh ăn mòn trong đó đã liên tục được tiêm vào đôi cánh, khiến cho nó thay đổi với tốc độ kinh người…
Nhưng tại sao tiến sĩ L lại phải làm điều này, tại sao đôi cánh ác quỷ có thể hấp thụ năng lượng của thế giới hoang tàn và trở nên mạnh mẽ hơn?
Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác hiện lên trong đầu Thượng Ất, nhưng Thượng Ất không có thời gian để suy nghĩ, anh phải lập tức giải quyết hai vết nứt thời không đang bổ sung năng lượng cho đôi cánh quỷ này, nếu không một khi vết nứt mở rộng, đây sẽ không còn là một vấn đề bình thường nữa!
Nghĩ thế, Thượng Ất nắm chặt tay, anh bắt đầu thu đôi cánh lại, dần dần dần dần, năng lượng màu đen trong không trung bắt đầu giảm đi, có thể nhìn thấy hai vết nứt cũng đang dần nhỏ lại… Cuối cùng, đôi cánh của Thượng Ất biến mất sau lưng, mọi thứ lại trở lại trạng thái ban đầu.
“Lão đại uy vũ, thần của căn cứ Tổ Ưng uy vũ!”
Độ Biên liều mạng hét lên, cúi đầu xuống mặt đất, như thể là một tín đồ ngoan đạo nhất, anh ta đè trán của mình xuống dưới chân Thượng Ất. Phía sau anh ta, một số binh lính, thị vệ và dân thường cũng quỳ xuống, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Thượng Ất với ánh mắt nóng bỏng, sùng bái.
Đối với họ, cảnh tượng vừa rồi thực sự giống như một phép màu, tất cả những gì họ có thể làm lúc này là thần phục cúi đầu!
“Đứng dậy đi, một người đi xem xem Trư Cương Liệt thế nào rồi.” Thượng Ất trầm giọng ra lệnh, ngay lập tức, một người đi tới nâng Trư Cương Liệt dậy rồi hét lên: “Tình hình của Trư Cương Liệt hình như có chút hơi nghiêm trọng, vết thương trên người anh ấy đang mưng mủ rất nhanh!”
“Không sao đâu, chỉ cần người không chết là được, phái người gọi Thủy Thanh Nhan mang thánh quang đến!” Đỗ Giai Tuệ nói, sau đó liền hét lên với đám binh lính còn đang kinh ngạc ở xung quanh: “Còn không mau lấy mấy bao thuốc rách của các người ở trên bàn đi, bây giờ chúng ta phải bắt đầu tiệc chúc mừng rồi!”
“Được rồi, được rồi, chị Đỗ đã lên tiếng, sao chúng em dám không nghe, chúng em sẽ thu dọn ngay.”
Vừa nói, những tên lính cảnh vệ cược thua nhanh chóng liều mạng vớ lấy bao thuốc lá trên bàn, phớt lờ ánh mắt ăn thịt người của Vương Cương và những người lính cảnh vệ khác. Vương Cương và những người khác cũng không nói gì nhiều, đối với việc Trư Cương Liệt bị thương nặng như vậy, nếu cứ bám vào vụ cá cược nhỏ này, vậy thì cũng quá nhỏ nhen rồi.
Bây giờ, mọi người đều đang quan tâm đến phản ứng của Thượng Ất, dù sao thì vừa rồi cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mọi người đều không rõ là rốt cuộc Thượng Ất có vì chuyện ngoài ý muốn này mà nổi giận không.
Thượng Ất không tức giận mà trầm ngâm suy nghĩ: “Hình như lão già tiến sĩ L này đã chuẩn bị cho chuyện này từ lâu rồi, còn về việc tại sao lại làm như vậy thì hẳn là ông ấy có lý do của mình. Có điều như thế vừa hay, lần trở về này mình lo lắng nhất là khu rừng rậm rộng lớn ở bên ngoài căn cứ Tổ Ưng rất khó san lấp vì có quá nhiều quái thú và sinh vật thoái hóa sống ở đó, bây giờ có hai vết nứt thời không có thể phóng ra sức mạnh bức xạ, sử dụng sức mạnh ăn mòn của năng lượng đen này thì có thể phá hủy khu rừng rậm này một cách dễ dàng… Có điều, trước lúc đó mình phải giải quyết một vài vấn đề nhỏ bên trong căn cứ, chẳng hạn như kẻ đang trốn trong đám đông và chuẩn bị ầm thầm trốn thoát… Tiểu Ly!”