Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 518: Đây là anh bảo tôi đánh vào mặt đó (2)




     Chương 518. Đây là anh bảo tôi đánh vào mặt đó (2)

Vương Cương liếc mắt nhìn anh ta với ánh mắt khinh thường, dường như đoán được anh ta đang suy nghĩ gì nói: “Giả bộ cái gì, Trư Cương Liệt bị lão đại Thượng Ất đánh rồi! Vừa rồi cậu nhìn không rõ, lão đại Thượng Ất chỉ đấm một cú đấm bình thường vào bụng của Trư Cương Liệt mà tên này đã trực tiếp bị đánh bay ra ngoài! Quá khủng bố rồi, tốc độ nhanh như thế mà còn là người sao, gần như còn nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng rồi!”

“Cái gì? Không thể nào, tốc độ của con người sao có thể vượt qua tốc độ ánh sáng chứ? Tôi không tin.” Thị vệ thân cận liều mạng lắc đầu, anh không thể tin nổi lời Vương Cương nói.

“Tin hay không thì tùy, tôi không có thời gian giải thích cho cậu…” Vương Cương gắt gao nhìn chằm chằm Thượng Ất, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi cùng với sự sùng bái.

Vương Cương biết Thượng Ất rất mạnh, tốc độ phi phàm, nhưng cảnh tượng vừa rồi thực sự đã vượt qua sức tưởng tượng của anh, nếu không phải anh không lắc đầu, ánh mắt liều mạng nhìn theo bộ dáng đang di chuyển của Thượng Ất thì e là chỉ một chiêu đó thôi anh cũng khó biết chính xác là chuyện gì đang xảy ra.

Trư Cương Liệt không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng cơn đau dưới bụng dữ dội nhắc nhở anh ra rằng đây không phải ảo giác mà anh đã thực sự bị tấn công: “Là anh đánh tôi à? Có phải là anh đã dùng vũ khí gì rồi không? Đúng rồi, nhất định là như thế, nhất định là trên người anh đang giấu súng ống kiểu mới nào đó, loại đau đớn này chỉ xuất hiện khi tôi bị một khẩu súng bắn tỉa bắn vào người!”

“Ha ha, anh đang nói, tôi đứng trước mặt bao nhiêu người thế này dùng súng bắn tỉa bắn vào người anh? Nhưng trên người tôi chỉ có một cái áo khoác này, vậy súng của tôi giấu ở đâu?”

Thượng Ất cười lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, Trư Cương Liệt này thật sự là ngốc nghếch đáng yêu, lại nghĩ là mình gian lận…

Có điều, Trư Cương Liệt cũng có lợi thế của mình, da dày chịu được đau đớn, xem ra không hề mất đi lực chiến đấu, anh ra xứng đáng là lá chắn thịt đứng đầu trong căn cứ Tổ Ưng.

“Ừm, vậy thì tôi không biết là chuyện gì rồi, dù sao thì anh cũng không thể cách khoảng không như thế đánh bò chứ, khoảng cách chúng ta xa như vậy anh làm sao có thể đánh được tôi đây?”

Trư Cương Liệt vẫn chưa nhận ra sự thật rằng hai mắt anh bị mù, tính cách bướng bỉnh cũng bộc lộ ra, nhịn đau nói: “Có giỏi thì lát nữa anh cứ đấm vào mặt tôi thử xem, tôi sẽ phục… ai yo!”

“Phù!”

Tiếng hét liên tục vang lên, Trư Cương Liệt vừa nói xong, chỉ cảm thấy đau nhói ở quai hàm, đồng thời không giữ được thăng bằng ngã xuống đất như một cây cột bê tông.

“Đây là anh muốn tôi đánh vào mặt anh…” Thượng Ất nhẹ nhàng xoa tay, trên mặt lộ nụ cười nhàn nhạt, so với cú đấm đầu tiên, cú đấm thứ hai này quá thoải mái rồi, làn da dày của Trư Cương Liệt đơn giản chính là một bao cát tự nhiên!

Sau khi ai yo, Trư Cương Liệt cố gắng đứng dậy, nhưng cơn chóng mặt dữ dội giống như sóng khiến anh không thể giữ được thăng bằng. Trong số các chiến sĩ đứng bên cạnh, một số người có kinh nghiệm dày dạn đã há hốc mồm vì ngạc nhiên, bàng hoàng nói: “Có lẽ cú đấm này đã phá hủy chức năng thăng bằng của Trư Cương Liệt, có thể là cơ quan tiền đình bị chấn động, khả năng phối hợp vận động đã bị phá hủy hoàn toàn!”

“Không thể nào, Trư Cương Liệt da dày, thịt dày, bình thường gặp phải trâu thoái hóa cũng dám dùng đầu đánh, sao lại có thể dễ bị tổn thương vậy chứ?” Một cảnh vệ khác lo lắng nói, vừa rồi anh đã đặt rất nhiều vào Trư Cương Liệt.

“Hừm, các ngươi không biết lão đại Thượng Ất đáng sợ như thế nào đâu…” Một người thị vệ thân cận khác khinh thường nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: “Lão đại Thượng Ất đã từng dùng tay không để xé nát một con yêu thú thoái hóa cấp vương, dám chiến đấu với anh ấy, não của Trư Cương Liệt đúng là hỏng rồi…”

“Hả? Xé nát một yêu thú thoái hóa cấp vương bằng tay không, anh đang nói phét đấy à? Quái vật thoái hóa cấp vương đã từng tàn sát khắp căn cứ, ngay cả đội trường Điền Ba khi chiến đấu với nó cũng không dễ dàng gì… Tiêu rồi, lần này bị Trư Cương Liệt hại thảm rồi, lần này thì tất cả thuốc lá cỏ ban hương của tôi đều mất hết sạch rồi!”

Bàng hoàng trước tin dữ, lúc này mọi người trong đội cảnh vệ ai cũng chán nản, thất thần, thầm nói lần này bị Trư Cương Liệt hố thảm rồi, nhưng không ngờ, lúc này Trư Cương Liệt lại lắc lư đứng dậy, miệng hét lên: “Trận chiến… còn chưa… kết thúc, ông đây vẫn chưa thua!”

“Yeah, được lắm, Trư Cương Liệt!”

Nhìn thấy hai má Trư Cương Liệt đỏ bừng và sưng lên như một quả trứng, thậm chí nói năng còn có chút mơ hồ, nhưng vẫn ngoan cố đứng lên không chịu thừa nhận thất bại, trong lòng Thượng Ất không khỏi thầm cảm thán.

Người khác không biết nhưng bản thân Thượng Ất biết quả đấm vừa rồi nặng như thế nào. Cú đấm đó, Thượng Ất đã dùng gần 50% sức mạnh của mình, cộng thêm với tốc độ, vừa rồi rồi ít nhất cũng có 5000kg trọng lực đã đập vào hàm của Trư Cương Liệt, cho dù đó có là một miếng thép dày mười cm cũng bị đấm xuyên qua.

Thế mà anh chàng Trư Cương Liệt này lại có thể đứng dậy và tiếp tục chiến đấu, phải công nhận là ngoài da dày, thịt dày thì ý chí của anh chàng này rất mạnh!

Thượng Ất quyết định cho Trư Cương Liệt một cơ hội!

“Trư Cương Liệt, anh thực sự khiến tôi rất khâm phục, tôi biết rằng anh không phục, tôi sẽ cho anh một cơ hội. Tôi đứng ở đây và để cho anh ra tay, tôi sẽ không dùng tốc độ của mình để tránh đòn, chúng ta cứng đấu cứng xem tôi có xứng đáng làm lão đại của anh không!”

“Hả? Đứng đó để cho Trư Cương Liệt ra tay, có phải là lão đại Thượng Ất đã quá tự cao rồi không, ngoài da thịt dày thì Trư Cương Liệt là một trong những người có thực lực mạnh nhất trong căn cứ của chúng ta, nếu cứng đối cứng thì có khi nào sẽ rất đau không… có khi nào là đau hơn năm phút không?”

Những người lính cảnh vệ vốn đã không còn hi vọng gì vào ván bạc của mình thì lại có lại tự tin vì lời nói của Thượng Ất. Họ không mong đợi rằng Trư Cương Liệt thực sự có thể đánh bại Thượng Ất, nhưng đã cho anh ta cơ hội rồi, hơn năm phút chắc là không thành vấn đề chứ?