Team: Thánh Thiên Tiên Vực
“Chú Cẩu, chú cũng biết bản lĩnh của con rồi đấy, con không được đâu. Hôm qua con nghĩ cả đêm, con cho rằng hay là chúng ta cũng thử đi tìm súng xem sao? Con nghe Hàm Hóa nói, lầu số mười bốn đã xảy ra một vụ bắn nhau, súng của Đỗ Vũ chắc là lấy từ đó, hơn nữa không chỉ có một cây đâu.”
Mắt Chó dường như bị chính khả năng suy nghĩ của mình làm say mê mất rồi, khuôn mặt lộ rõ vẻ nhiệt huyết. Cả đêm cậu ta không ngủ, chẳng phải vì suy nghĩ chuyện súng đạn mà vì nghĩ đến chuyện ấy với cô gái kia.
“Ấy! Cậu phân tích nghe cũng có vẻ đúng đấy. Không sai, Đỗ Vũ tìm được súng thì dựa vào cái gì mà Trần Nhị Cẩu ta lại không tìm được. Cậu cũng được đấy, theo tôi lâu như vậy nói chuyện cũng ra dáng lắm rồi. Sao đấy? Tự nhiên nhanh nhạy vậy, đừng nói là đang nhịn đấy nhé.”
Trần Nhị Cẩu cười ha hả rồi nhìn chằm chằm vào chỗ phồng lên trong đũng quần của Mắt Chó. Là thằng đàn ông, hắn ta biết rất rõ Mắt Chó đang sốt ruột điều gì. Tên tiểu tử này vẫn còn dùng được, vậy thì thỏa mãn nó một chút cũng được. Nếu tên tiểu tử này giống như Trần Nhị Cẩu, có thể khiến cho đứa con gái trong trắng trên lầu kia mang bầu thì chẳng phải bản thân hắn ta cũng sớm được lên chức ông hay sao? Vừa nghĩ Trần Nhị Cẩu vừa phất phất tay, ý là thả Mắt chó cho lên lầu. Ấy vậy mà vào đúng lúc ấy, tiếng đập cửa rầm rầm vang lên, âm thanh từ mấy căn phòng khác trong căn biệt thự đột nhiên vọng tiếng lại. Đám thuộc hạ của Trần Nhị Cẩu phản ứng rất nhanh, chúng cầm vũ khí trên tay và đi tới.
“Mẹ nhà nó! Ông đây chỉ muốn hưởng thủ một chút mà sao tốn sức thế không biết?”
Mắt Chó vừa văng tục vừa cầm một cây gậy đi về hướng cửa chính. Phía bên ngoài có động tĩnh nên chắc chắn cậu ta không thể lên lầu một mình được. Mấy ngày nay, động vật nổi điên ở bên ngoài rất nhiều, ai cũng phải khôn ra, với tình hình như thế này thì chắc chắn mọi người phải ở cạnh nhau, như vậy thì bọn họ sẽ không bị thiệt hay mất mạng nếu có đám dã thú hay những kẻ may mắn còn sống xuất hiện.
“Mở cửa! Chúng tôi là những hộ gia đình trong khu dân cư!”
Giọng nói của một người đàn ông trung niên từ bên ngoài cửa truyền vào. Trần Nhị Cậu nghe thấy giọng nói có vẻ khá quen thuộc. Hắn ta nghĩ nghĩ, hình như chủ nhân của giọng nói này chính là một người đàn ông có đến đây vài ngày trước. Lúc đó thuộc hạ của hắn đang định bắt nhốt mẹ của cô gái kia vào trong nhà thì bị người đàn ông này can thiệp nên thất bại, thật không ngờ hắn ta còn chưa kịp đi tính sổ thì đối phương lại tự động mò đến.
“Mấy người đến đây làm gì? Tôi nói rồi, ở đây không có người các ông cần tìm!”
Trần Nhị Cẩu nói lớn qua cánh cửa. Căn biệt thự này cái gì cũng tốt, có mỗi cái cửa chính là hơi dày, khả năng cách âm tốt đến mức kì diệu, lần nào Trần Nhị Cẩu cũng phải dồn hết sức hét lớn thì bên ngoài mới nghe thấy, khiến hắn ta hận đến nỗi chỉ muốn đạp nát nó.
“Tôi là chủ nhân của căn biệt thự, lập tức mở cửa ra, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.”
Thượng Ất đứng bên ngoài, giọng điệu bình tĩnh, thản nhiên cứ như thể là một người hàng xóm bình thường vậy. Có điều hắn cầm súng tiểu liên trong tay, đằng sau là hơn mười người trẻ tuổi với bộ dạng hằm hằm sát khí, cực kì có bộ dạng uy hiếp của Mai Lập Tân. Còn về việc chủ nhân căn biệt thự… Thượng Ất nghĩ Triệu Lệ Quyên đang bị nhốt dưới tầng hầm kia cũng cảm thấy hắn không hề nói lung tung. Đến ngay cả Triệu Lệ Quyên còn là con mồi của hắn thì đương nhiên ngôi nhà của bà ta cũng sẽ là của Thượng Ất, điều này rất hợp lý, chẳng có sơ hở nào cả.
Chủ nhân của ngôi nhà? Sự hỗn loạn kết thúc rồi sao?
Trần Nhị Cẩu giật mình. Với một kẻ mà trong đầu chỉ còn nỗi sợ hãi đối với pháp luật và các loại quy tắc mà nói thì điều đó khiến cho tay chân hắn ta lạnh buốt. Trần Nhị Cẩu không hề sợ dã thú biến dị, cũng không sợ đám lưu manh như Đỗ Vũ, hắn ta chỉ sợ thế cục hỗn loạn ngoài kia đột ngột kết thúc mà bản thân hắn ta lại không hề biết gì. Lực lượng Quốc gia quá hùng mạnh, Trần Nhị Cẩu có thể tưởng tượng được điều đó. Nếu xã hội thật sự quay lại trật tự vốn có của nó thì việc cảnh sát tiêu diệt loại người nhỏ bé như hắn ta chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
“Chú Cẩu, đừng nghe hắn lừa, con quen đám người ở bên ngoài kia, toàn là những người ở khu dân cư thôi, không có cảnh sát nào cả. Chắc chắn là đám ngốc đó đang đói điên lên, tới chỗ chúng ta cướp đồ ăn, đợi ông mở cửa giết chết hết chứng mày nhá!”
Áp sát vào mắt thần nhìn ra bên ngoài, Mắt Chó để ý thấy không hề có cảnh sát bên cạnh Thượng Ất. Mắt Chó không ngốc, chủ nhân căn biệt thự tìm tới chỉ là chuyện quỷ lừa gạt mà thôi. Tình hình này xảy ra thì có một vài khả năng, hoặc là đối phương tới tìm cô gái kia, hoặc là tới cướp thức ăn. Đồ ăn không thể đưa cho chúng được, gái càng không thể đưa, tất cả đều là của Mắt Chó hắn, thằng nào đến cướp đều phải chết! Nghĩ xong Mắt Chó tiến tới mở toang cửa, tay cầm côn lao ra ngoài.
“Đoàng!”
“Ấy dà! Bụng của tôi!”
Tốc độ lao ra của Mắt Chó rất nhanh, tốc độ bay ngược lại lại càng nhanh hơn, cơ thể hơn trăm cân của cậu ta nhẹ như bẫng, như thể một cái bao tải bị người khác đạp ngược lại vào trong nhà, kinh hãi đến mức ngay cả Trần Nhị Cẩu và đám người còn lại cũng giật mình mà đứng phắt dậy.
Thượng Ất chậm rãi bước vào bên trong, đảo mắt nhìn bốn phía, ánh mắt vô cùng lạnh lùng. Hắn đoán quá đúng, cơ thể cường tráng, tính tình hung hẵn của đám đàn ông trong căn phòng này chỉ cần nhìn là biết xuất thân là tầng lớp thấp hèn chuyên làm việc dùng sức lực, trên người họ ai cũng mang theo mùi vị của sự chất phác, thế nhưng trải qua vài ngày cướp đoạt, chiến đấu liên tục, sự chất phác trên cơ thể họ đã bị thay thế bằng một mùi kì dị. Thượng Ất đểy ý thấy mắt của đám người này đều màu đỏ nhưng gen của bọn họ không hể bị thoái hóa, ánh mắt kinh hãi đó đến từ tính cách bẩm sinh đột nhiên bộc phát sau khi bị đè nén một thời gian dài.
Trước khi tận thế, ngày nào họ cũng ăn màn thầu, uống nước trắng, tương đậu nành mang đi từ nhà có thể ăn tới tận dăm ba tháng. Chịu khổ chịu nhọc chính là những danh từ nói về bọn họ. Sự chất phát chính là danh xưng ca ngợi họ. Có điều điểm kinh khủng nhất của tận thế chính là ở điểm đó, nó khiến toàn bộ các ưu điểm biến thành sự bạo ngược, thô lỗ, tàn nhẫn và vô tình chỉ trong nháy mắt. Đàn bà bị ngược đãi chính là minh chứng hùng hồn nhất.
“Mẹ nó! Chúng mày muốn chết à?”
Đám người đứng sau Trần Nhị Cẩu gào thét điên cuồng như sóng trào, đây là lần đầu tiên mà họ bị người khác chặn cửa đánh tới. Trong nháy mắt, đám đàn ông với thân thể cường tráng này trở nên phẫn nộ, cầm đủ các thể loại vũ khí lao lên đánh Thượng Ất.
“Hỏng rồi! Chúng ta đi ra ngoài trước đi, đám người đó điên hết rồi!”
Mười mấy tên đàn ông đứng sau Mai Lập Tân lộ rõ vẻ sợ hãi, dù trong tay họ cầm dao, cầm côn nhưng cầm một cách vô cùng run rẩy, cố gắng để chúng không bị rơi xuống. Vốn là những con người tinh anh trong xã hội, rõ ràng là bọn họ không phù hợp với cái tình huống kéo bè kéo lũ đi đánh nhau như thế này. Chỉ có Mai Lập Tân và Vương Cương là vững vàng, cắn chặt răng đứng sau Thượng Ất không chịu lùi bước. Toàn bộ hy vọng đều đặt vào cây súng trong tay Thượng Ất, họ chỉ đợi hắn nổ súng mà thôi.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”
Thượng Ất không hề để Mai Lập Tân và Vương Cương phải thất vọng, sau khi ba tiếng súng vang lên thì căn phòng lại trở lại yên tính như lúc ban đầu.
Mắt Chó sợ hãi nhìn thi thể trước mặt, cổ họng phập phồng như muốn hét ra mà lại hét không nổi. Khả năng bắn súng của đối phương quá kém, ba phát chỉ giết chết được có một người nhưng kẻ bị bắn kia thì chết vô cùng thảm, một viên bay xuyên qua mắt phải khiến con ngươi bay phụt ra bên ngoài, một viên đạn khác ghim chúng vào miệng hắn, sức bay quá lớn khiến máu thịt trở nên nát bét trong nháy mắt, như thể người chết có thêm một cái môi thứ ba vậy.