Chương 517. Đây là anh bảo tôi đánh vào mặt đó
“Đừng lo lắng, đừng nói là năm phút đồng hồ, tôi nghĩ lão đại Thượng Ất không cần đến ba phút. Anh xem xem, đợi lát nữa xem đám ngốc này khóc, nếu như anh tin tôi thì mau chóng cược đi, đây là cơ hội tốt để kiếm tiền cưới vợ đó, ha ha!”
Vương Cương thần thần bí bí nói với vẻ tự tin, người cảnh vệ thân cận nhìn chằm chằm một lúc, rồi nghiến rằng bỏ cả năm bao thuốc lá cỏ ban hương ở trong túi lên bàn!
“Ha ha, cuộc ăn mừng này càng ngày càng thú vị rồi, cả đời Độ Biên tôi chưa bao giờ gặp chuyện thú vị như thế này. Thế nào, còn có người nào đánh cược nữa không, cơ hội lão đại Thượng Ất ra tay không nhiều đâu đó, cảnh tượng Trư Cương Liệt bị đánh thì càng hiếm, mười giây cuối cùng, nhanh chóng đánh cược đi! Mười, chín, tám, bảy…”
Những lời khiêu khích của Độ Biên lại vang lên bên tai đám đông một lần nữa, ngay lập tức đã kích động được sự quan tâm của nhiều người hơn, ngay cả tên mập Hoa Đa Tình và Mai Lập Tân cũng đặt cược hơn chục bao thuốc lá. Nhưng điều bất ngờ hơn là có lẽ nhiều người chưa nhìn thấy Thượng Ất động thủ bao giờ nên đặt cược vào Trư Cương Liệt thắng Thượng Ất đã dần dần vượt qua số người đặt cược Thượng Ất thắng, cảnh tượng dần trở nên có chút xấu hổ.
“Mấy tên gia hỏa các người đều là heo sao? Sao có thể tin tên gia hỏa Trư Cương Liệt đó chứ? Mau đặt cược cho tôi, tôi đặt mười hộp cho lão đại Thượng Ất thắng!”
Thấy không khí không ổn, Độ Biên miễn cưỡng lấy hết hành trang ra, định điều chỉnh bầu không khí thì một giọng nói non nớt vang lên.
“Tôi cược, bố của tôi sẽ tuyệt đối không bao giờ thua!”
“Thượng Nhạc Nhạc? Cuộc vui của người lớn, con tham gia náo nhiệt cái gì? Mau đi xuống cho mẹ!”
Trần Phóng sững sờ nhìn Thượng Nhạc Nhạc, bàn tay nhỏ bé non nớt của tên nhóc này vươn ra không biết đang cầm cái gì, vẻ mặt rất nghiêm túc khiến người ta nhìn vào không khỏi bật cười.
“Nhạc Nhạc, các chú đều có đồ để cá cược, con cược cái gì?” Độ Biên cúi người nhìn Thượng Nhạc Nhạc đáng yêu hỏi, không ngờ Thượng Nhạc Nhạc dang rộng đôi tay nhỏ bé ra, một mảnh sáng lấp lánh, ngọc bội Dao Cầm xuất hiện trước mặt mọi người: “Con có cái này, con dùng nó để đánh cược bố thắng!”
Phù!
Nhìn thấy đồ vật trước mặt, Độ Biên đột nhiên hít một hơi lạnh, trong mắt cũng lộ ra vẻ kinh hãi không khỏi nói: “Tiểu tổ tông mau cất thứ này đi thôi. Nếu như có vỡ một chút, mẹ và dì con có thể không ăn chú sao?”
“Ăn chú? Tại sao, chú cũng không phải gà quay ngon, tại sao bọn họ phải ăn chứ!”
Thượng Nhạc Nhạc dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Độ Biên, cậu không hiểu tại sao chú vui tính này sau khi nhìn thấy ngọc bội trên tay cậu lại sợ hãi như thế, cũng không biết rằng ngọc bội Dao Cầm của cậu có địa vị tương đương với một bảo vật trong truyền thuyết của căn cứ Tổ Ưng!
“Nhạc Nhạc, chú không có ý đó…” Thấy Thượng Nhạc Nhạc hiểu lầm, Độ Biên gãi đầu không nói nên lời, sau đó sắp xếp lại ngôn ngữ nói: “Ý của chú là ngọc bội này của cháu rất quý giá, không thể đem đi cược được. Ngoài ra, nếu cháu thua cược, cháu không cảm thấy sẽ rất không tốt khi mất đi một thứ quý giá như vậy sao?”
“Chú đang nói cái gì vậy? Tại sao cháu lại cảm thấy không tốt?” Thượng Nhạc Nhạc trợn tròn mắt như một tên ngốc nhìn Độ Biên: “Bố cháu là bất khả chiến bại, cho dù là ai có thể thua thì bố cháu cũng sẽ không thua! Bởi vì đó là bố của Thượng Nhạc Nhạc, ông ấy sẽ không bao giờ thua!”
Ừm… Đúng là một câu trả lời bá đạo, ở đây cần phải có một tràng pháo tay… Độ Biên nhìn về phía Thượng Nhạc Nhạc, nheo mắt im lặng.
“Được rồi, tiểu tử bố cháu cuối cùng có thể thắng trận chiến này không thì phải xem biểu hiện tiếp theo đây rồi! Bây giờ, xin mời vị thần của căn cứ Tổ Ưng, Thượng Ất và Trư Cương Liệt, chiến sĩ của Tổ Ưng lên đài, tôi tuyên bố trận chiến… chính thức bắt đầu!”
Giọng nói của Độ Biên lại vang lên khắp căn cứ, mọi người trong khu vực đều tròn xoe mắt nhìn lên sân đấu, họ đều muốn tận mắt chứng kiến trận chiến khốc liệt này, thậm chí còn muốn biết cuối cùng liệt Trư Cương Liệt có thể chống cự được nổi năm phút không!
“Lão đại Thượng Ất, xin lỗi, lão Trư tôi động thủ có lúc sẽ không biết nặng nhẹ, lát nữa đánh phải anh, anh nhất định đừng có tức giận, bây giờ tôi sẽ… a, a a a… tôi… bụng của tôi…”
Trư Cương Liệt đang nói thì đột nhiên hai tròng mắt to lớn nhô ra khỏi hốc mắt, thân hình mập như gấu run rẩy lùi về phía sau, hai bàn tay to ôm bụng dưới, mồ hôi hạt không ngừng chảy ra, khuôn mặt cứng ngắc với vẻ mặt vô cùng đau đớn.
“Đợi đã, chuyện gì vừa xảy ra vậy? Có chuyện gì với Trư Cương Liệt vậy? Anh ta bị đau dạ dày à?” Một người lính nghi hoặc nhìn Trư Cương Liệt, lúc này, vẻ mặt nhợt nhạt của Trư Cương Liệt khiến tim anh ta loạn nhịp, lúc nãy đánh cược anh đã đặt ba hộp thuốc lá cỏ ban hương cho Trư Cương Liệt…
“Không đúng không phải đau dụng, vẻ mặt của Trư Cương Liệt hình như là bị ai đó đánh… tôi nhổ vào, lẽ nào?” Một người lính khác thông minh hơn ngay lập tức nhìn sang Thượng Ất, anh phát hiện vị trí hiện tại mà Thượng Ất đang đứng chính là vị trí mà vừa rồi Trư Cương Liệt đứng, có điều sau khi Trư Cương liệt lui ra sau vẫn giữ khoảng cách nhất định nên khiến người ta nhất thời khó phát hiện ra.
Em gái nó, có cần phải khoa trương thế không!
Ngày càng có nhiều người nhận thấy có điều gì đó không ổn, nhưng chỉ có một số người có năng lượng hơn 100.000 mới có thể nhận ra chuyện gì vừa xảy ra. Lúc này, tất cả đều kinh ngạc chết lặng há hốc mồm nhìn Thượng Ất.
“Đại ca Vương Cương, vừa rồi anh có thấy chuyện gì xảy ra không? Tại sao Trư Cương Liệt lại đột nhiên đau muốn sùi bọt mép vậy? Không phải là tên này hối hận rồi giả bệnh đó chứ?”
Thị vệ bên cạnh Vương Cương nhi hoặc nhìn Trư Cương Liệt, hiện tại anh rất nghi ngờ vị này thông đồng với Thượng Ất. Nếu đúng thì vậy thì cái hố này quá sâu rồi, sâu đến mức khiến ai cũng mắc bẫy mà không nhận ra.