Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 514: Sơn tinh dã thú




     Chương 514. Sơn tinh dã thú

“Đợi đã, Nhạc Nhạc, ý của con là Tiểu Ly cho con thức ăn, sau đó muốn chơi với ngọc bội Dao Cầm trên cổ con?”

Nghe thấy những lời nói của Thượng Nhạc Nhạc, sắc mặt Trần Phóng trở nên khó coi. Cô nghĩ rằng để Thượng Nhạc Nhạc chơi trong nội thành là rất yên tâm, nhưng không ngờ rằng có người không chỉ tặng đồ ăn không rõ nguồn gốc cho con trai cô mà còn đánh chủ ý lên ngọc bội Dao Cầm.

Lẽ nào là đứa trẻ không hiểu chuyện của gia đình nào đó nhìn trúng ngọc bội của Nhạc Nhạc? Trần Phóng đưa mắt nhìn về phía Đỗ Giai Tuệ, sắc mặt Đỗ Giai Tuệ liền biến sắc: “Trần Phóng, những đứa trẻ chơi với Nhạc Nhạc đều được tôi lựa chọn cẩn thận, thân thế gia đình của mỗi một người đều trong sạch, hơn nữa bố mẹ của mỗi đứa trẻ đều uống thuốc huyết trùng bạo, tuyệt đối không thể nào này sinh ra ý định quá phận. Còn về phần Tiểu Ly, tôi thực sự không nhớ nó là con của ai, theo lý mà nói khu vực xung quanh đều được bảo vệ nghiêm ngặt, người ngoài không thể vào được… Đội trưởng đội cảnh vệ, anh qua đây cho tôi, Tiểu Ly này là chuyện gì vậy?”

Vẻ mặt Đỗ Giai Tuệ tức giận, sự việc lần này chắc chắn là do sơ suất của tổng quản nội vụ là cô, một lớp gai nhọn không kìm được nổi lên trên cánh tay cô, ai quen cô cũng biết là người phụ nữ có thân hình bốc lửa này đang sắp giết người rồi…

“Không cần nữa, tôi đoán là tôi đã biết chân tướng của sự việc này rồi. Nhạc Nhạc, con đi đến chỗ của mẹ, chúng ta tổ chức tiệc chúc mừng trước rồi nói, còn về chuyện này tôi tự có cân nhắc.”

Thượng Ất nói rồi dẫn đầu đi về phía trung tâm của bữa tiệc, để lại tất cả mọi người vẫn còn hoang mang đứng đó.

“Tiểu Ly… nếu mình đoán đúng thì trong thời gian mình đi vắng, có rất nhiều sơn tinh quỷ quái lẫn vào trong căn cứ Tổ Ưng. Có điều, không sao, nếu như mình đã trở về rồi thì sẽ có thời gian cùng chơi với mấy con súc sinh này, rồi tao sẽ cho chúng mày đẹp mặt…”

Thượng Ất vừa đi vừa tính toán trong lòng. Anh ra hiệu cho Vương Cương, gọi đội trưởng đội cảnh vệ lại, thì thầm vào tai anh ta vài câu rồi đi về phía trung tâm của bữa tiệc với Thượng Nhạc Nhạc đang ở trên tay.

Đúng lúc này, ngày càng có nhiều người tập trung ở đây, gần như là toàn bộ cư dân trong nội thành đều đến, trong số này có những chiến binh đã đi theo Thượng Ất từ những ngày đầu cho tới bây giờ, cũng có một vài cư dân bình thường được lựa chọn vì có kỹ năng chuyên môn đặc biệt. Ví dụ như một vài người mà Thượng Ất vẫn luôn muốn có được như bác sĩ, y tá, giáo viên,… dưới sự kiểm tra gắt gao của Triệu Khiêm, Đỗ Giai Tuệ và những người khác, họ lần lượt tiến vào nội thành, may mắn trở thành những cư dân đầu tiên của nội thành, còn những hộ vệ và binh lính thì có khoảng ba trăm người.

“Các vị, hôm nay là một ngày quan trọng của căn cứ Tổ Ưng chúng ta, chủ nhân của căn cứ của chúng ta, cũng chính là vị thần của căn cứ Tổ Ưng mà tất cả mọi người đều khát vọng nhìn thấy, Thượng Ất, vị vua của tôi cuối cùng cũng trở lại rồi! Nói cho tôi biết, mọi người có hào hứng khi biết tin này không? Mau để tôi nghe thấy tiếng chào đón nồng nhiệt trong trong trái tim của mọi người… Thượng Ất đại nhân… Vị thần của Tổ Ưng… chúng tôi hoan nghênh ngài trở về, hãy để chúng tôi phục tùng dưới chân ngài, có vinh dự được chứng kiến chân dung tối cao vô thượng của ngài!”

Ở trung tâm của bữa tiệc, một người đàn ông cao gầy đang la hét rất nhiệt tình, nói đến kích động, tên gia hỏa này thật sự quỳ rạp trên mặt đất, biểu cảm bá đạo và cuồng tín trong mắt còn nhiệt tình hơn so với fan cuồng trong quá khứ.

Dưới sự dẫn dắt của anh ta, tất cả mọi người xung quanh đều bất giác quỳ xuống, chỉ còn những thị vệ và binh lính ngày thường kỷ luật nghiêm ngặt là bất động, không khó để nhận ra ngón tay của họ hơi run rẩy, đối với người đang bước đi chầm chậm là Thượng Ất, trong lòng bọn họ cũng không tự chủ được mà phát ra sự sùng bái!

“Ơ…” Đối mặt với sự kích động của đám người, Thượng Ất sững sờ, trên trán lặng lẽ nổi lên một đường đen. Anh chàng này là ai, đây cũng quá có khả năng khuấy động cảm xúc của mọi người rồi? Vị thần của Tổ Ưng, vua của tôi đã quay về… đây cũng quá cường điệu rồi.

“Người này tên là Độ Biên, trước khi mạt thế, anh ta là người tổ chức đám cưới nổi tiếng nhất ở Đế Đô, phí để anh ta lên sâu khẩu bắt đầu từ bảy con số…” Lý Phi Thạc nhìn ra sự nghi hoặc của Thượng Ất, liền thì thầm vào tai anh: “Cách đây ít lâu, anh chàng này đưa gia đình đến chỗ chúng ta, thầy Triệu Khiêm thấy anh ta giỏi hùng biện nên để anh ta làm nhân viên tuyên truyền và chịu trách nhiệm trao đổi với những người tị nạn trong rừng. Tính đến ngày hôm nay, người đàn ông này đã thuyết phục được 1.000 người đầu hàng và tham gia vào việc xây dựng vành đai tị nạn của căn cứ Tổ Ưng, đứng đầu ở trong tất cả những người ở căn cứ Đế Đô!”

“Ồ, hóa ra là như thế.” Thượng Ất gật đầu, trong lòng thầm nói, quả nhiên là người chuyên nghiệp, cái cách hùng biện này mà dùng để đối phó với với những sơn tinh dã thú kia sẽ rất hữu dụng!

Vừa nghĩ, Thượng Ất vừa bước nhanh lên đài cao, hai tay giơ lên ra hiệu, xung quanh lập tức yên tĩnh…

“Tôi tên là Thượng Ất… Từ hôm nay trở đi mạng sống của tất cả mọi người đều là của tôi!” Giọng điệu nhẹ nhàng, giống như là Thượng Ất đang nói một chuyện gì đó không đáng kể. Nhưng, mọi người đều bị sốc bởi điều đó, vô số truyền thuyết về Thượng Ất giết địch ùa về trong lòng họ, trong lòng không khỏi cảm thấy bất an, nghĩ rằng không lẽ Thượng Ất bất mãn nên muốn tìm kẻ đen đủi nào đó ở đây để giết chết đó chứ.

“Tôi nói như vậy là bởi vì, kể từ giờ phút này, tôi sẽ không cho phép mọi người chết, thì không ai trong số mọi người có thể chết! Không cần biết đó là quái thú thoái hóa hay là cao thủ tiến hóa ở căn cứ khác, người dám khiêu khích căn cứ Tổ Ưng của tôi sẽ phải chết!”