Chương 513. Bạn tốt của Thượng Nhạc Nhạc (2)
“Tiểu Ly, cậu ấy là người bạn tốt của con, cậu ấy và anh Tử Hiên, em Mỹ Tuyên đều là bạn tốt của con, chúng con có tất cả mười mấy người bạn luôn thường chơi trò săn bắn cùng nhau!”
Thấy mọi người đang nhìn mình chằm chằm, Thượng Nhạc Nhạc có vẻ hơi căng thẳng, nói xong liền vội vàng nép vào sau lưng Trần Phóng, chỉ để lộ ra nửa cái đầu trộm nhìn mọi người.
“Nhạc Nhạc, nói cho bố biết bạn Tiểu Ly mà con nói trông như thế nào, có phải là một cậu bé giống như con không, con có thể giới thiệu cậu ấy là bạn với mẹ không?” Trần Phóng rất có kinh nghiệm trong việc đối phó với trẻ con, cô biết ở tình huống này, đầu tiên là chúng ta phải xua tan sự hồi hộp của đứa trẻ, nếu không rất có thể càng lo lắng hỏi càng không có tác dụng gì.
“Không được, Tiểu Ly nói, cậu ấy chỉ chơi với trẻ con.” Thượng Nhạc Nhạc nghiêm túc lắc đầu, như sợ Trần Phóng tức giận nên nhanh chóng giải thích: “Lần trước Tiểu Bạng quay về nói với mẹ cậu ấy về Tiểu Ly, ngày hôm sau Tiểu Ly tức giận và không quan tâm đến Tiểu Bạng nữa, Tiểu Bạng rất buồn và đã phát ốm vì chuyện này… Ừm, mẹ, con rất nhớ Tiểu Bạng, mẹ có thể giúp con tìm cậu ấy không?”
“Tiểu Bạng? Con đang nói đến cháu trai của thầy Đinh làm vườn, Đinh Tiểu Bạng?”
Nghe những lời của Thượng Nhạc Nhạc, Đỗ Giai Tuệ lộ ra vẻ kinh ngạc, vài người xung quanh biết tình hình nhà lão Đinh cũng lộ ra vẻ kỳ quái, ngơ ngác nhìn nhau.
“Sao vậy, nhà lão Đinh này có chuyện gì vậy? Đinh Tiểu Bạng kia sao vậy?” Nhìn vẻ mặt khác lạ của mọi người, Thượng Ất cảm giác đã nhận ra điều gì đó, lạnh lùng nhìn Đỗ Giai Tuệ, Đỗ Giai Tuệ giải thích với một nụ cười gượng gạo: “Đinh Tiểu Bạng là cháu của lão Đinh, đứa trẻ này vài ngày trước… bệnh chết rồi!”
“Chết rồi? Bị bệnh gì mà chết?” Thượng Ất nhíu mày hỏi.
“Cái này thì tôi biết…” Thanh niên đeo kính đứng phía sau Triệu Khiêm nói: “Ngài Thượng Ất, tôi là Lý Phi Thạc, là trợ lý của lão Triệu, cả nhà lão Đinh là do tôi chịu trách nhiệm chiêu mộ vào trong nội thành. Tình hình cụ thể là như thế này, chính là vào vài ngày trước…”
Mặc dù đeo kính cận thị nhưng Lý Phi Thạc rất giỏi hùng biện, chỉ bằng hai ba câu đã kể rõ câu chuyện.
Hóa ra chỉ cách đây vài ngày, cháu trai của lão Đinh là Đinh Tiểu Bạng đột nhiên lên cơn sốt cao, trong suốt một đêm nhiệt độ cơ thể lúc nào cũng lên tới hơn 40 độ, còn có miệng lúc nào cũng nói nhảm. Lúc đó, ba bác sĩ trong căn cứ và hai giáo viên mầm non cũng không thể hạ thân nhiệt của cậu bé xuống được mà thay vào đó cậu bé sốt càng ngày càng cao, cậu bé chết trong tình trạng sốt cao, rất thương tâm.
Tất nhiên, điều này đối với người đứng đầu căn cứ chỉ là chuyện nhỏ, chuyện này chỉ được báo cáo với Lý Phi Thạc mà một trợ lý khác tên là Tần Lam, về phần Triệu Khiêm, ông ấy thậm chí còn không biết sự việc, Lý Phi Thạc đã xử lý toàn bộ chuyện này như một tai nạn.
Lúc này, Thượng Ất lại hỏi chuyện đứa nhỏ, Lý Phi Thạc theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng, vì vậy liền kể lại câu chuyện một lượt, đồng thời kể lại nguyên văn cho Thượng Ất nghe về cái đêm mà Đinh Tiểu Bạng bị bệnh nặng.
“Nghe có chút giống như lão nhân ở trong quá khứ từng nói đến người mất hồn… chắc không phải đứa bé này bị thứ gì đó dọa đó chứ?”
Trần Phóng ở một bên ngập ngừng nói, đồng thời vô thức nhìn Thượng Ất, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.
“Ừm, mặc dù tôi nghĩ thuyết người mất hồn có hơi mê tín, nhưng tôi ở đó và nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra, tôi cũng cảm thấy nó rất kỳ lạ. Mọi người không thấy đó thôi, đêm đó tổng cộng có ba bác sĩ, trong đó còn có lão giáo sư Vương Thanh Hồ, ông ấy chính là bậc thầy trong lĩnh vực nhi khoa ở căn cứ Đế Đô, cả đời người đều là chữa bệnh cho trẻ em, nhưng vào thời điểm đó ngay cả ông ấy cũng không thể nói nguyên nhân bệnh của Đinh Tiểu Bạng, chỉ nói là bộ dáng không giống như bị bệnh nặng… Mà các bác sĩ và giáo viên mầm non khác cũng cho biết, họ chưa bao giờ gặp trường hợp như vậy ở một đứa trẻ hai hoặc ba tuổi…” Ở bên cạnh Lý Phi Thạc, một trợ lý khác của Triệu Khiêm, cô gái tên Tần Lam nói thêm, nhưng dường như đột nhiên cô nhớ ra điều gì đó, liền ngẩng đầu lên nói với Thượng Ất.
“Ngài Thượng Ất, lúc đó còn có một tình huống kỳ lạ khác. Tôi nhớ khi Đinh Tiểu Bạng hôn mê, mấy phút sau đột nhiên khôi phục tỉnh táo, sau khi mở mắt, đứa bé nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, rồi lẩm bẩm điều gì đó mà không thể chơi với bạn, bạn hãy tránh xa Thượng Nhạc Nhạc. Lúc đó, mấy người chúng tôi tưởng rằng có đứa trẻ đến chơi với cậu bé, nhưng khi mọi người nhìn ra ngoài một lúc lâu vẫn không thấy gì, sau đó Đinh Tiểu Bạng nằm trên giường bắt đầu đau đớn, co giật, ngay sau đó thì cậu bé chết…”
“Nhìn ra ngoài cửa sổ nói chuyện? Nói với ai, nói cái gì, cô còn có thể nhớ được không?” Như nắm được mấu chốt của vấn đề, Thượng Ất sốt sắng hỏi Tần Lâm, sâu trong đôi mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
“Tôi không nghe rõ, hình như là Tiểu Ly cái gì đó…” Tần Lam thận trọng trả lời, bộ dạng của Thượng Ất khiến cô rất căng thẳng. Tần Lam từng nghe nói qua cách làm việc của đại BOSS căn cứ này, vị này tuyệt đối là người phi phàm dám một mình xông vào căn cứ Đế Đô, quái vật, dã thú chết dưới tay anh ấy nói không chừng có thể xây một bức tường cao đến mấy chục mét. Nếu như không cẩn thận nói sai thì đoán chừng bóp chết cô cũng chỉ giống như bóp chết một con bọ.
“Là Tiểu Ly…” Giọng của Thượng Nhạc Nhạc đột nhiên vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người. Chỉ nhìn thấy tên nhóc này nhảy đến chỗ Thượng Ất, tha thiết nói với Tần Lam: “Dì, cậu ấy tên Tiểu Ly, là bạn tốt của con và Đinh Tiểu Bạng. Có điều Đinh Tiểu Bạng quá xấu rồi, mấy ngày này cậu ấy đều không cho Tiểu Ly chơi với con, cậu ấy nói trên người Tiểu Ly có mùi lạ, mà cậu ấy dặn cậu ấy phải chăm sóc con thật tốt, không được để con gặp nguy hiểm… Nhưng mà Tiểu Ly có gì nguy hiểm chứ, cậu ấy rất tốt với con, cậu ấy cho con hoa quả ngon, còn muốn chơi với ngọc bội trên cổ con!”