Chương 512. Bạn tốt của Thượng Nhạc Nhạc
Cuộc họp thường niên?
Thượng Ất thu suy nghĩ lại, đưa mắt nhìn về phía không gian mở rộng cách trung tâm quảng trường Tổ Ưng không xa. Lúc này, có rất nhiều người ra vào trong một không gian rộng bằng sân bóng đá, một lượng lớn đồ ăn thức uống được đưa đến trên chiếc bàn dài được đặt trong không gian thoáng đãng, thời gian này đang có mấy đầu bếp trong đầu phục màu trắng, cẩn thận đặt lên bàn nhiều loại bánh ngọt mới làm xong, rồi theo vị trí bắt đầu xếp dao và nĩa. Mà bên cạnh họ, nhân viên phục vụ trong trang phục bồi bàn đang bận rộn đặt các loại đồ dùng tinh xảo lên bàn, tỉ mỉ điều chỉnh góc độ của đồ dùng. Ngoài ra, còn có rất nhiều đồ hộp chỉ có thể nhìn thấy ở thời bình, các loại hạt và trái cây liên tục được bày ra, trong đó còn có mấy đứa trẻ chạc tuổi Thượng Nhạc Nhạc lén ăn đồ ăn, khi bị lính canh phát hiện thì lập tức la hét, bỏ chạy ra xung quanh…
“Nhìn cũng khá giống cuộc họp thường niên ở quá khứ…”
Thượng Ất xúc động nói, anh không thể không nhớ lại khung cảnh bữa tiệc ở đơn vị trong quá khứ. Vào thời điểm đó, vào cuối năm, trường của Thượng Ất sẽ ký hợp đồng với một khách sạn ba sao gần đó để thuê sảnh tầng 1, sau đó vào buổi chiều tất cả giáo viên và nhân viên ở trường sẽ tụ tập ăn uống và dành thời gian thư giãn ở đó.
Đáng tiếc là những ngày tháng tốt đẹp và yên bình đã qua đi. Mặc dù có rất nhiều người đang làm việc chăm chỉ để chuẩn bị cho cuộc ăn mừng này nhưng vẫn còn có những người lính gác trang bị súng và dao trên eo đang tiếp tục đứng canh gác ở đó, một cỗ cảm giác căng thẳng vẫn xuất hiện, cảm giác thoải mái và dễ chịu của cuộc ăn mừng cũng giảm đi không ít.
“Được rồi, chúng ta quá đó xem xem!”
Thượng Ất đưa hai chân bước đi, đưa hai đứa trẻ đi về phía trung tâm của bãi đất trống. Nói ra thì Thượng Ất cũng rất tò mò về tất cả những điều này, anh không ngờ rằng căn cứ Tổ Ưng đã phát triển đến quy mô hiện tại chỉ trong vòng chưa đầy một năm sau khi anh rời đi. Nếu không có ai nói ra, thoạt nhìn Thượng Ất còn tưởng rằng mình đã tới một thôn nhỏ ở thời bình. Ở đây không chỉ có rất nhiều nguyên liệu quý hiếm ở thời mạt thế, mà còn có một số lượng lớn các nhân viên phục vụ chuyên nghiệp đang bận rộn phục vụ, điều này khiến Thượng Ất nhớ tới một số căn cứ lớn được xếp hạng cao ở kiếp trước, bao gồm cả căn cứ Đế Đô.
“Thượng Ất, thế nào, có phải là đất nước lý tưởng đã xuất hiện một chút rồi? Lúc anh không có ở đây, tôi không dám nhàn rỗi dù chỉ một khắc, mỗi ngày đều đi khắp nơi tìm kiếm nhân tài có ích, khiến cho tôi xương già đã kiệt, tóc bạc trắng đi nhiều rồi đó!”
Từ xa, giáo sư Triệu Khiêm đã chào hỏi, theo sau ông còn có hai thanh niên một nam một nữ, đều đeo kính gọng đen, dáng vẻ thư sinh, hiền lành như sinh viên đại học.
“Giáo sư Triệu, cảm ơn ông, vất vả rồi!” Thượng Ất nhấc Thượng Nhạc Nhạc ra khỏi cổ, vươn một tay nắm lấy bàn tay Triệu Khiêm, cảm ơn lão nhân gia từ tận đáy lòng.
Từ khi tỉnh lại đến nay mới được hai ngày, Thượng Ất vẫn chưa tận mắt nhìn thấy tổng thể thay đổi trong căn cứ Tổ Ưng. Nhưng theo mô tả của Trần Phóng, kể từ khi anh rời đi, Triệu Khiêm đã không ngừng tìm kiếm và chiêu mộ nhân tài từ mọi lĩnh vực, đồng thời đích thân kiểm tra và lựa chọn nghiêm ngặt, chọn ra tổng cộng 22 nhân viên phục vụ cho nội thành căn cứ Tổ Ưng. Trong số họ có các giáo viên mẫu giáo như cô Trương và cô Lý chịu trách nhiệm dạy trẻ em như Thượng Nhạc Nhạc, cũng như các chuyên gia phụ trách nông nghiệp, lâm nghiệp, thủy điện, và các khía cạnh khác.
Có thể nói, nội thành của căn cứ Tổ Ưng càng ngày càng trở nên giống như thiên đường trong rừng rậm, không có bất kỳ thế giới bên ngoài nào can thiệp, phần công lao này chỉ riêng Triệu Khiêm đã là 60%, 40% còn lại đương nhiên là của Điền Ba, Mai Lập Tân là những người lính chịu trách nhiệm về an ninh của căn cứ. Nếu không có bọn họ ngày đêm canh giữ ngoại thành thì nơi đây sẽ không thể yên bình như một ngôi làng nhỏ thế này được!
“Không vất vả…” Triệu Khiêm cười, trên mặt lộ đầy nếp nhăn, đầy thành khẩn nói: “Thượng Ất, nếu không phải cậu lôi tôi ra từ chỗ chết thì có lẽ tôi bây giờ đã trở thành một nắm đất rồi. Tôi bây giờ chỉ hận mình không đủ năng lực, nếu không tôi đã có thể tạo ra một đất nước lý tưởng thật sự cho anh, hai tiểu chủ tử cũng sẽ có có cuộc sống bình thường.”
“Ha ha, lão Triệu ông cũng không cần vòng vo nữa, có phải là ông có lời gì muốn nói với tôi đúng không, nói đi, chỉ cần tôi làm được, tôi nhất định sẽ thỏa mãn ông, chỉ cần ông có thể tận lực xây dựng đất nước lý tưởng là được!” Thượng Ất nói rồi trao Thượng Tú Tú ở trong tay cho Trần Phóng, Trần Phóng vẫy tay, một người phụ nữ đầy đặn đi tới phía sau cô một cách đầy kính cẩn, ngay khi áo được mở ra, một phần thức ăn lớn màu trắng lập tức được cắm vào cái miệng nhỏ nhắn của Thượng Tú Tú, Thượng Nhạc Nhạc nhìn thấy nhấp miệng một hồi.
“Tiểu tử thối, muốn uống sữa thì uống một chút đi, không sao đâu!”
Thượng Ất vừa nói ra, suy nghĩ bây giờ của Đỗ Giai Tuệ đều đổ dồn vào hai đứa nhỏ, thấy Thượng Nhạc Nhạc nhìn vú em, Đỗ Giai Tuệ cúi xuống ôm Thượng Nhạc Nhạc lên nhưng bị cậu bé từ chối: “Không cần, con đã lớn rồi, không thể uống sữa nữa, Tiểu Ly còn nói với con rằng sau này con còn trở thành một người đàn ông lợi hại như bố, giết hết người xấu, không thể lúc nào cũng uống sữa giống như em gái, phải cùng cậu ấy ăn nhiều thịt!”
“Cái gì? Nhạc Nhạc, vừa rồi con vừa nói cái gì? Ai nói với con những lời này?”
Lần này, không chỉ vẻ mặt của Thượng Ất tháy đổi rõ rệt, mà tất cả mọi người xung quanh đều sửng sốt. Tuy còn non nớt nhưng Thượng Nhạc Nhạc nói rất rõ ràng, mọi người đều có thể nghe được từng lời cậu bé nói, hóa ra có người thật sự đang dạy cậu bé nói rằng cậu bé sẽ giết người xấu!