Chương 511. Câu nói bộc phát của Thượng Nhạc Nhạc (2)
Nội thành của căn cứ Tổ Ưng, quảng trường Tổ Ưng.
Thượng Ất một tay bế Thượng Tú Tú, một tay đặt chắc vào hai chân của Thượng Nhạc Nhạc, cậu bé ngồi trên cổ Thượng Ất một cách khéo léo như một con khỉ nhỏ, thỉnh thoảng lấy tay che chặt mắt của Thượng Ất.
“Nhạc Nhạc, mau xuống đi, đừng để ngã!” Trần Phóng ở một bên nói, vội vàng ôm Thượng Nhạc Nhạc bằng hai tay, không ngờ Nhạc Nhạc quay lại, hai tay ôm chặt lấy Thượng Ất, đầu lắc như cái trống: “Không muốn mẹ, con muốn bố ôm, mẹ tránh ra đi!”
“Này, tiểu tử thối, có bố là không cần mẹ nữa hả? Mau đến chỗ của mẹ, cẩn thận lão đại bàng bắt con đi đó!”
Trần Phóng cố tình giả hung dữ, Thượng Nhạc Nhạc sợ nhất là con đại bàng lớn trên bầu trời, dùng cách này để ép cậu bé nghe lời lúc nào cũng hiệu nghiệm, đó cũng là kỹ năng của người làm mẹ như Trần Phóng. Nhưng điều khiến Trần Phóng không ngờ là hôm nay phương pháp này lại thất bại, nhìn thấy ánh mắt hung dữ của mẹ, Thượng Nhạc Nhạc lại đột nhiên đứng thẳng người dậy, dũng cảm nói “Lão đại bàng, ta không sợ ngươi, ta có bố bảo vệ rồi, bố là người lợi hại nhất thế giới, có thể giết hết yêu ma và dã thú bên ngoài, ai mà chọc đến ông ấy là ông ấy sẽ giết người đó!”
Người lợi hại nhất thế giới? Giết tất cả yêu ma và dã thú ở bên ngoài? Ai chọc ông ấy thì ông ấy sẽ giết người đó?!
Thượng Ất sửng sốt một chút, sau đó nhìn Trần Phóng bằng ánh mắt khó hiểu, trong đó có chút bất mãn cùng vẻ nghiêm trọng.
Sở dĩ Thượng Ất phải vất vả xây dựng nội thành căn cứ Tổ Ưng không phải vì muốn tách nó ra khỏi ngày mạt thế tàn khốc bên ngoài mà là để Thượng Nhạc Nhạc có một tuổi thơ hạnh phúc và êm đềm. Nhưng bây giờ lời nói của Thượng Nhạc Nhạc khiến trái tim Thượng Ất lạnh lẽo, rõ ràng Thượng Nhạc Nhạc mới hơn hai tuổi mà đã hiểu rõ có thể dùng bạo lực để giải quyết mọi chuyện. Nhưng đây là điều mà Thượng Ất lo lắng nhất, là một đứa trẻ chưa từng trải qua cuộc sống hạnh phúc và bình yên, việc tiếp xúc với bạo lực sớm sẽ khiến cho tương lai tâm hồn cậu trở nên méo mó!
Kiếp trước, Thượng Ất từng chứng kiến mấy đứa trẻ mới có năm sáu tuổi mà đã tàn nhẫn giết hại đồng bạn của mình chỉ vì cướp đi miếng bánh mì thối trên tay hay điên cuồng đánh nhau thành tàn tật chỉ vì một chút cãi vã!
Không được, Thượng Nhạc Nhạc nhất định không thể trở thành một đứa trẻ như vậy, cho dù sau này có phải dùng bạo lực để chinh phục mạt thế thì cũng phải đợi đến khi trưởng thành!
Có điều, là ai, chính xác là ai đã nói với Thượng Nhạc Nhạc những lời này? Nghĩ đến đó, sắc mặt Thượng Ất càng thêm trầm xuống, như có thể nhỏ từng giọt nước.
“Không phải em, em chưa từng nói những điều này với con…” Trần Phóng lắc đầu, vẻ mặt ngưng trọng.
Ngày thường, cô rất chú trọng đến việc học hành của Thượng Nhạc Nhạc, cô sẽ không để cậu động đến bất cứ thứ gì liên quan đến bạo lực và chết chóc. Mỗi ngày, Thượng Nhạc Nhạc luôn tiếp xúc với vài đứa trẻ cùng tuổi, ngay cả doanh trại huấn luyện chiến thần của Ly Á hay lâu đài bóng tối của Vương Tú Nhi cô cũng không cho phép Thượng Nhạc Nhạc đến gần. Ngoại trừ việc có đôi khi một người bảo vệ chịu trách nhiệm bảo vệ ba người họ đi ngang qua, Thượng Nhạc Nhạc sẽ tò mò hỏi cô là đây là ai và họ đang làm gì.
“Thượng Ất, vấn đề này có thể liên quan đến một vài giáo viên mới đến. Dựa theo yêu cầu của anh, trong sáu tháng qua, chúng em đã rất cố gắng để thu thập một nhóm nhân tài có tài năng đặc biệt, ví dụ như giáo viên mẫu giáo, cô Trương, cô Lý, còn có người chăm sóc vườn, cô Viên Nghệ, lão Đinh và những người khác." Nhìn thấy sắc mặt Thượng Ất trầm xuống, Đỗ Giai Tuệ ở bên cạnh vội vàng đi tới, kiên nhẫn giải thích và khuyên nhủ, nói:
“Nhạc Nhạc bây giờ đang ở giai đoạn phát triển ngôn ngữ rất nhanh, hay thích học hỏi từ người khác, có thể cậu bé đã nghe thấy mấy lời này từ một người rất ngưỡng mộ anh, anh cũng đừng để ý quá, về sau chú ý đến nó một chút là được.”
Vừa nói, Đỗ Giai Tuệ chú ý tới biểu hiện của Thượng Ất, tâm trạng cũng không yên.
Nói về điều này, cô có thể tận hưởng sự đãi ngộ tốt nhất mà không cần đi đến khu rừng bên ngoài vào các ngày trong tuần hoàn toàn liên quan đến thân phận rất đặc biệt của cô trong căn cứ Tổ Ưng. Trong mắt mọi người, Đỗ Giai Tuệ chắc chắn là người mà một nhà Thượng Ất tin cậy nhất, không có ngoại lệ. Chưa kể đến cô ấy có thể tự do ra vào chỗ ngủ của Thượng Ất và Trần Phóng, mà ngay cả sự an toàn của hai đứa bé cũng do cô ấy lo, vinh dự này là duy nhất ở toàn bộ căn cứ Tổ Ưng.
Nhưng bây giờ, ngay dưới mí mắt Đỗ Giai Tuệ, một số điều không hay đã truyền đến tai của Thượng Nhạc Nhạc, điều này cũng khiến Đỗ Giai Tuệ tức giận, hiện tại cô rất muốn bắt được tên đó rồi ném xuống hồ Tổ Ưng cho cá ăn.
“Đỗ Giai Tuệ, sau khi cuộc ăn mừng này kết thúc tự mình hãy nghĩ cách giải quyết chuyện này đi. Tôi không muốn chuyện này xảy ra nữa!” Thượng Ất không nhìn lại, chỉ lạnh lùng nói. Khóe miệng Đỗ Giai Tuệ nhếch sang một bên, tràn đầy bất bình, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Không biết tại sao, sau khi trở lại lần này cảm giác Thượng Ất dành cho cô đã thay đổi rất nhiều. Ánh sáng thỉnh thoảng lóe lên trong đôi mắt đen lấy luôn khiến cô bất giác sợ hãi, thậm chí còn có cảm giác khuất phục.
“Ừ, tôi biết rồi, đợi lát nữa tôi sẽ đi tìm tên mập Hoa Đa Tình thương lượng một chút, hình như gần đây năng lực dự cảm của anh ta lại tăng lên rồi, có lẽ anh ta sẽ tìm ra là ai đã truyền những lời này vào tai Nhạc Nhạc.
“Ai da, Thượng Ất anh làm gì vậy, Đỗ Giai Tuệ cũng là có lòng tốt, bình thường không phải cô ấy một bước cũng không rời bảo vệ ba mẹ con em, anh có thể an tâm đi ra ngoài sao? Lần này bỏ đi…”
Nhìn thấy vẻ mặt tủi thân của Đỗ Giai Tuệ, Trần Phóng không thể không bước tới giải vây, ngữ khí đầy vẻ trách móc: “Đại anh hùng của em, anh mau xem đi, vì chúc mừng anh trở lại, mấy người Triệu Khiêm thật sự là tốn không ít tâm tư đó, buổi ăn mừng này sắp bằng với cuộc họp thường niên của các công ty lớn trước ngày mạt thế rồi đó!”