Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 510: Câu nói bộc phát của Thượng Nhạc Nhạc




     Chương 510. Câu nói bộc phát của Thượng Nhạc Nhạc

“Được rồi, được rồi… có tôi ở đây anh không chết được đâu!” Thủy Thanh Nhan cười nói, hai tay trắng nõn mảnh khảnh đột nhiên vẫy vẫy, một tia ánh sáng trắng mềm lại lập tức bao phủ lấy vết thương của Chu Thiết, toàn thân anh đột nhiên nổi lên một cảm giác thoải mái, một lúc sau, vết thương trên cổ bắt đầu lành lại một cách kỳ diệu.

“Năng lực này thật là thần kỳ, nếu mình có thể sử dụng được nó thì…”

A Mạc ở đối diện nhìn nhìn, trong lòng cảm thấy chấn động. Từ lâu anh đã nghe nói rằng trong căn cứ Tổ Ưng có rất nhiều người có năng lực đặc biệt, nhưng anh không ngờ một cô nhóc lại có thể có sức mạnh như vậy. Lúc này, A Mạc nhìn Thủy Thanh Nhan với ánh mắt tham lam, tự hỏi khả năng đưa người kia trở về nơi anh ta sống.

“Này, đừng nghĩ nữa, năng lực của ta chỉ có ích với con người. Đối với thân thể thoái hóa của ngươi, thánh quang tương đương với tử thần, gen thoái hóa trong cơ thể ngươi sẽ không chịu được mà sụp đổ!”

Thủy Thanh Nhan thanh khiết thông minh, cô ngay lập tức đoán được ý định của đối phương từ biểu hiện của A Mạc. Đây không phải là lần đầu tiên cô bị một người thoái hóa đánh chủ ý, nhưng không có ngoại lệ, dưới xích thánh quang của cô và khả năng tàn nhẫn của Chu Thiết, những người thoái hóa đó đã chết một cách thảm hại.

Tất nhiên Thủy Thanh Nhan không đánh giá thấp A Mạc, cô đã nhìn thấy trận đấu giữa A Mạc và Chu Thiết. Phải thừa nhận rằng dù là sức mạnh hay tốc độ thì cô cũng không thể so được với hai con người này. Dựa vào sức mạnh của mình, Thủy Thanh Nhan ước tính rằng mình chỉ có thể chống cự được tối đa chục giây đã là giới hạn, nhưng cô có thể sử dụng thánh quang như một phương pháp tấn công để chiến đấu, chỉ cần hai bên kéo được một khoảng cách nhất định, xích thánh quang mà cô phóng ra sẽ khống chế được bên kia trong một thời gian ngắn, ít nhất là cho phép cô ung dung thoát ra được.

Đương nhiên, Thủy Thanh Nhan cũng có tuyệt chiêu áp đáy hòm của mình… Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Thủy Thanh Nhan đều liều mạng luyện tập năng lực thánh quang, buổi tối ngày hôm kia cô đã luyện ra được một thủ đoạn cực kỳ lợi hại – kiếm thánh quang, tức là trong thời gian ngắn cô có thể liên tục đốt cháy năng lượng trong cơ thể để ngưng tụ thành một thanh kiếm giống như thanh bảo kiếm trong tay của các kiếm khách ở thời cổ đại của Trung Quốc.

Sự xuất hiện của kiếm thánh quang khiến Thủy Thanh Nhan rất bất ngờ cũng rất ngạc nhiên. Có Tinh Vực Cốt Đao của Thượng Ất ở phía trước làm gương, Thủy Thanh Nhan biết vũ khí năng lượng thuần túy này có sức mạnh như thế nào. Cô không ngần ngại tìm một số tài liệu để kiểm tra sức mạnh của kiếm thánh quang, kết quả khiến cô rất kinh ngạc, cây giáo ngắn bằng ngón tay cái này có thể dễ dàng xuyên qua chiếc áo giáp dày vài cm và mịn như quả trứng, trước mặt kiếm thánh quang việc lãm gãy nó quả đúng là dễ như trở bàn tay.

Có điều… khiến Thủy Thanh Nhan đau đầu có lẽ là uy lực quá lớn nên đôi khi kiếm thánh quang không nghe lời, tức là có thể mỗi lần ngưng tụ đều không được thuận lợi lắm. Ví dụ, ngày hôm qua vì đến ngày của phụ nữ nên Thủy Thanh Nhan đau bụng mà cả một ngày đều không thể thành công một lần. Còn có một điểm nữa chính là, sức tiêu hao năng lượng của kiếm thánh quang này cũng cực kỳ lớn, Thủy Thanh Nhan đã tính toán rằng ngay cả khi cô liều mạng kiên trì thì kiếm thánh quang cũng chỉ có thể tồn tại tối đa là hơn một phút hai mươi giây, hiệu quả không thể không nói là có chút vô dụng.

Có điều việc này không thành vấn đề, trọng điểm là người thoái hóa không biết cô có vũ khí lợi hại như vậy, chỉ cần nắm bắt cơ hội phóng kiếm thánh quang ra thì cho dù đối phương có ba đầu sáu tay cũng sẽ bị cô chặt thành một đầu hai tay.

Nghĩ vậy, Thủy Thanh Nhan giả vờ lo lắng nói với A Mạc: “Tôi nói này anh đẹp trai, thực ra anh cũng không cần sợ, căn cứ Tổ Ưng của chúng tôi rất khoan dung, chỉ cần không phải là người thoái hóa hoàn toàn mất đi lý trí, người thoái hóa giống như anh thì chúng tôi cũng không phải là không thể chấp nhận. Đến đây, chúng ta ngừng chiến đi, để tôi xem vết thương cho anh, nếu vết thương không di truyền thoái hóa thì vết thương của anh rất nhanh có thể lành lại.

Thủy Thanh Nhan mỉm cười bước về phía A Mạc, trong khi Chu Thiết thì chau mày, giống như là đã đoán ra được điều gì đó.

Phải công nhận rằng ngoại hình của Thủy Thanh Nhan thực sự rất có mị lực, đặc biệt là phong thái mê hoặc tự nhiên của cô đối với đàn ông mà nói thật sự là một đòn chết người.

Đáng tiếc, A Mạc lại không phải là một trong số họ. Đối mặt với Thủy Thanh Nhan đang từ từ đi tới và Chu Thiết ở phía sau lưng cô, ánh mắt của A Mạc lóe lên vẻ tàn nhẫn, anh ta đột nhiên cười toe toét. Giây tiếp theo, rất nhiều bóng đen lao ra từ khu rừng, hàng ngàn tử thi lặng lẽ tụ tập tới từ mọi hướng.

“Chết tiệt, người này chính là thủ lĩnh của người thoái hóa! Chúng ta không địch nổi nhiều như vậy, đi thôi!”

Nhìn thấy những người thoái hóa màu đen đang dần vây quanh, vẻ mặt Chu Thiết trở nên cực kỳ nghiêm trọng, bước chân anh tăng tốc túm lấy Kim Bình Nhất đang bất tỉnh, sau đó xoay người bỏ chạy!

“Chết tiệt, chúng ta là đối tác, sao anh có thể để một mình tôi, một tiểu cô nương tự mình chạy chứ?!” Thủy Thanh Nhan tức giận nói, không cam lòng quay đầu nhìn A Mạc, kiếm thánh quang trên tay cũng dần biến mất.

“Tiểu nha đầu, tôi nhớ cô rồi, đợi sau khi tôi san bằng căn cứ Tổ Ưng, tôi nhất định để cô nếm thử sức mạnh của tôi!” Chu Thiết, Thủy Thanh Nhan ở trước mặt chỉ dùng vài chiêu đã có thể giết bốn năm tử tử thi lao ra khỏi vòng vây, còn A Mạc bất đắc dĩ nắm chặt tay, liếc nhìn bức tường cây thiên tuế thoái hóa cao hàng chục mét, quay đầu lại ra hiệu cho tử thi lui về rừng rậm, trong nháy mắt liền biến mất giữa cỏ cây rậm rạp…