Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 508: Lưỡng bại câu thương




     Chương 508. Lưỡng bại câu thương

Kẻ thù? Người thoái hóa?

Thấy Kim Bình Nhất còn chưa nói xong đã bị người đàn ông lạ mặt đánh ngất đi, tốc độ của Chu Thiết lại tăng lên, thân hình không cao lắm giống như cây lao thẳng tắp lập tức xuyên thẳng về phía A Mạc.

“Anh chính là ác quỷ Chu Thiết?” Sau khi đá Kim Bình Nhất ra, vô số xà ảnh trên tay phải A Mạc quay trở lại lòng bàn tay anh ta và thu nhỏ lại thành một quả bóng.

Đối với người thoái hóa gần hồ Tổ Ưng, Chu Thiết là cái tên đáng sợ nhất đối với họ, không có ngoại lệ. Đó là bởi vì mỗi lần Chu Thiết gặp phải người thoái hóa, cho dù là người thoái hóa có cầu xin thảm thương như thế nào, anh ta cũng không chút do dự chặt chúng thành từng mảnh, thậm chí có thể ở trước mặt tất cả người thoái hóa ở trong rừng rậm, một phát cắn vào cổ họng, nuốt miếng thịt đầy máu của người bị anh ta bắt được vào trong miệng…

Chính vì thế, người đàn ông chỉ cao 1m7 này trong nhóm người thoái hóa có thêm biệt danh là ác ma. Mặc dù sức chiến đấu kém hơn nhiều so với một số nhân vật quan trọng trong căn cứ Tổ Ưng, nhưng khi nói đến cái tên Chu Thiết thì tất cả những người thoái hóa ở trong rừng đều căm thù và nóng lòng một đoạt mạng sống của anh ta đầu tiên. Chỉ tiếc là Chu Thiết này cũng không phải là người dễ chọc, bởi vì Điền Ba rất coi trọng lòng trung thành của anh ta nên rất nhiều nguyên liệu quý giá trong căn cứ Tổ Ưng đều cố gắng cung cấp cho những chiến binh như anh ta càng nhiều càng tốt, vì vậy sức chiến đấu của Chu Thiết ngày một mạnh hơn, số lượng cơ thể thoái hóa chết trong tay anh ta cũng tăng lên gấp bội.

Trong mắt A Mạc hiện lên một tia hận ý, chậm rãi đứng dậy, xà ảnh bên tay phải lao tới nhanh như chớp giống như tâm trạng tức giận của anh ta bây giờ.

“Tàn dư người thoái hóa, lại dám dẫn người tới gần đất của căn cứ Tổ Ưng, hôm nay mày hãy chết ở đây cho tao đi” Chu Thiết không trả lời câu hỏi của A Mạc, cũng không có bất kỳ ý định muốn giải thích nào, chốc lát, thân hình anh đã vượt qua mấy chục tử thi, lật ngược con dao găm trong tay lại, máu tử cổ của bốn năm tử thi bắn ra như nước, mấy cái xác nặng nề ngã xuống đất, không ngừng co giật.

“Động tác thật là nhanh…” Khóe mắt A Mạc ở to, tâm trạng có chút sợ hãi, không ngờ đối phương lại mạnh mẽ như vậy khiến anh ta không thể không bỏ đi vẻ khinh thường.

“Xì xì xì!”

A Mạc không do dự nữa, xà ảnh bên tay phải anh ta phóng ra mạnh mẽ, phun ra một đám sương mù lớn màu xanh lục, bao phủ toàn bộ phạm vi mảnh đất trước mặt tầm năm sáu mét, mà lúc này Chu Thiết cũng đã chém chết thêm vài tử thi nữa, thân hình lao đi như một viên đạn.

“Phù! Xé!”

Giữa hai người lần lượt phát ra âm thanh kỳ lạ rồi liên tục lùi về phía sau, giống như là đã thỏa thuận tốt, mỗi người lùi đủ khoảng bảy tám mét thì cùng dừng lại.

“Ác ma Chu Thiết… quả nhiên danh bất hư truyền… ha ha!”

A Mạc dùng tay ôm ngực, một con dao găm sáng loáng cắm vào giữa các ngón tay, nhưng phần lớn lưỡi dao đã cắm vào ngực anh ta, chỉ có chuôi còn đang lộ ra và từ từ rung rung.

Chỉ là một đối một, Chu Thiết đã ngay lập tức đánh cho A Mạc bị trọng thương, nếu A Mạc không cố gắng tránh né thì có lẽ bây giờ con dao găm này đã cắm vào trên ngực trúng tim, một đao giết chết anh ta!

Cũng như thế, người chấn kinh không chỉ có mình A Mạc mà còn có cả Chu Thiết.

Thực tế, khẩu khí mạnh mẽ vừa rồi của Chu Thiết có phần giống với Thượng Ất. Nhưng đáng tiếc, dù sao thì anh cũng không phải Thượng Ất, cho dù tốc độ có nhanh đến mấy cũng không thể vượt qua được màn sương độc cùng với hàng chục ngón tay xà ảnh có răng và móng vuốt của A Mạc.

Chu Thiết cũng bị thương, mà còn khá nghiêm trọng. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi nhiều bộ phận trên da của anh đã bị màn sương độc màu xanh ăn mòn, rất nhanh đã bắt đầu mưng mủ, có chỗ còn lộ ra cả cơ bắp đỏ bừng.

Nhưng những thứ này đều không chết được… Ngoài bị tổn thương thì xà ảnh của A Mạc còn cắn cả vào cổ của Chu Thiết, nhưng vì Chu Thiết phản ứng rất nhanh nên xà ảnh không kịp tiêm nọc độc vào động mạch thì đã bị anh cắt đứt, âm thanh xé rách kỳ lạ vừa rồi chính là âm thanh phát ra khi mạch máu bị vỡ.

Máu phun ra, bước chân của Chu Thiết có chút lắc lư, nhưng anh vẫn bình tĩnh nhìn A Mạc, ấn tay lên vết thương, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc mày là ai, theo tao được biết thì người thoái hóa có thể làm tao bị thương thế này không nhiều, chắc mày không phải là một tên vô danh tiểu tốt…”

“Ha ha, tôi là ai quan trọng không, ngược lại anh thì chết rồi. Động mạch chính ở cổ bị đứt, 1/3 lượng máu trong cơ thể anh sẽ chảy hết trong vài phút, anh… chết chắc rồi!”

Vừa nói A Mạc vừa rút con dao găm cắm ở trước ngực ra, những cơn đau buốt cùng với phổi bị thương khiến vết thương đau dữ dội. Có điều so với Chu Thiết, thương thế của anh ta nhẹ hơn, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn cũng không có nguy hiểm tới tính mạng, cho nên trong mắt anh ta vẫn luôn mang theo ý cười nhìn Chu Thiết.

“Động mạch chính bị đứt thì nhất định sẽ chết sao?” Nhìn về phía A Mạc, Chu Thiết nở một nụ cười kiêu ngạo, nói: “Mấy người thoái hóa các người, bởi vì mỗi ngày đều trốn trong hang động u ám trong rừng rậm nên kiến thức đúng là ngày càng hạn hẹp. Nói thật với mày, ở trước căn cứ Tổ Ưng không phải là mày muốn chết là có thể chết được… Thủy Thanh Nhan, đừng trốn nữa, tên này rất xảo quyệt, cô không thể nào phục kích tấn công được hắn đâu. Mau ra đây trị thương cho tôi để tôi bắt tên gia hỏa này, quân công sau đó sẽ chia cho cô một nửa!”

“Xì, tên gia hỏa gan bé nhà ngươi không thể kiên trì thêm chút nữa được sao, dù sao có tôi ở đây thì anh nhất định không chết được đâu… Rõ ràng hắn đã sắp rơi vào bẫy của tôi rồi, đến lúc đó tôi sẽ dùng xích đèn thánh bắt sống hắn ta, rồi đi đến chỗ tổng quản Mai Lập Tân ít nhất cũng đổi được sáu viên tinh hà hoàn mỹ, chứ không phải là chỉ có một viên chết tiệt.”