Chương 507. Bị sao chép rồi
Rừng rậm đằng sau lưng A Mạc đang có ba nghìn tử thi người thoái hóa ẩn nấp, chính là A Mạc đã lợi dụng khả năng đặc biệt của mình để “tiếp cận thoái hóa”, triệu hồi một nhóm lớn những người bị thoái hóa hoàn toàn. Ba nghìn người thoái hóa này không những có thể khiến A Mạc trở thành bá chủ một phương trong khu rừng, mà còn tạo cho A Mạc tham vọng tranh giành thế giới.
Nhưng đúng như anh ta lo lắng, gần đây ba nghìn cơ thể thoái hóa này thường xuyên mất kiểm soát, một số người hoàn toàn thoái hóa trong số này không chỉ không tuân theo mệnh lệnh của A Mạc và còn tấn công con người và dã thú theo ý muốn của mình, thậm chí còn bắt đầu thường xuyên chống lại, tấn công A Mạc và những người khác.
A Mạc đang rất lo lắng, không ai hiểu rõ sức mạnh của những người thoái hóa hoàn toàn này hơn anh ra, khi tất cả bọn chúng đều xuất hiện tâm trạng phản động này, không chỉ ba nghìn tử thi người thoái hóa này mất đi giá trị mà tất cả những người thoái hóa không hoàn toàn cũng vướng phải nguy cơ diệt vong.
Vì thế, A Mạc nhớ đến một địa điểm đặc biệt trong căn cứ Tổ Ưng, đó chính là lô cốt ngầm. A Mạc biết rằng có rất nhiều người thoái hóa không hoàn toàn ở trong lâu đài bóng tối này, họ cũng có lý trí của con người giống như A Mạc, cũng cùng tồn tại tình trạng cơ thể bị thoái hóa. Nhưng điều không ngờ là những người trong căn cứ này không có vẻ gì là không ưa thích họ mà thay vào đó họ đã xây dựng một lô cốt ngầm bên bờ hồ Tổ Ưng rồi cùng họ sinh sống… A Mạc thật sự muốn biết làm thế nào mà họ có thể hòa thuận với nhau, còn có Vương Tú Nhi, người thủ lĩnh giống như tinh linh của lô cốt đó, lần trước khi cô ấy bay qua khu rừng, A Mạc đã trốn dưới tán cây ở dưới cô ấy, lúc đó A Mạc rất muốn dùng tay xà ảnh của mình bắt lấy cô ấy, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt tinh anh của Vương Tú Nhi, A Mạc cũng không biết tại sao mình lại để cô ấy đi…
“A Mạc, anh có muốn tôi giúp anh giết anh ta không, tên gia hỏa này còn sống là mối đe dọa đối với tôi!”
Sa Bì thô bạo tước bỏ từng trang bị một trên người Kim Bình Nhất, khi anh ta rút cây thương ngắn ra khỏi eo Bình Nhất trên mặt anh ta xuất hiện một nụ cười âm hiểm. Kim Bình Nhất nhìn thấy thì tim thắt chặt lại, biết giờ chết của bản thân mình cuối cùng đã đến!
“Không cần, anh đi trước đi! Anh nắm bắt thời gian đi ra cửa lớn đó tiếp ứng Ngạc Vĩ, tôi đã sắp xếp Ngạc Vĩ trà trộn vào đội giao hàng, nếu không có sự hợp tác của anh, anh ta sẽ rất khó để kiên trì qua được cổng.”
Nhìn Kim Bình Nhất đang giãy dụa, A Mạc lắc đầu ra hiệu cho Sa Bì rời đi. Nghe vậy, Sa Bì lộ ra vẻ bất ngờ, như thể anh không ngờ rằng A Mạc sẽ tìm thấy Ngạc Vĩ ở trong đầm lầy.
Thấy vậy, A Mạc gật đầu, nhẹ nhàng giải thích: “Nhiệm vụ lần này rất quan trọng, một khi các người bị phát hiện, dựa vào nước của Ngạc Vĩ có thể đưa anh và nhân vật mục tiêu thoát khỏi bằng đường thủy, như thế cũng xem như là lo trước tính sau, có chuẩn bị trước thì tốt hơn.”
“Hừ, nếu như vậy thì tôi không thể chậm trễ nữa, bây giờ tôi sẽ đi tiếp ứng cho Ngạc Vĩ, tiểu tử này giao lại cho anh vậy!”
…
Rất nhanh, ở dưới bức tường chỉ còn lại Kim Bình Nhất và A Mạc. Kim Bình Nhất nhìn A Mạc bằng ánh mắt đầy thù hận, tay trái A Mạc âm thầm rút một con dao ngắn rồi từ từ đâm nó về phía ngực Kim Bình Nhất.
“Ai? Ai ở đó? Không được nhúc nhích, còn động đậy là tôi sẽ bắn!”
Đúng lúc này, cách đó không xa có hai bóng người, một trước một sau, nhìn từ trang phục và vũ khí trên tay thì họ là thành viên của đội tuần tra dưới quyền Kim Bình Nhất. Lúc này, thấy A Mạc dùng dao đâm Kim Bình Nhất, cả hai phản ứng rất nhanh, ngay lập tức chĩa súng trên tay vào A Mạc rồi mới chạy tới.
“U u u u! U u!”
Bị bàn tay xà ảnh bịt miệng, Kim Bình Nhất không thể bày tỏ sự chấn kinh của mình, nhưng khi anh hét lên thì sự chấn kinh trong miệng bỗng chốc hóa thành kinh hãi, phía sau hai người có mười mấy bóng đen đang âm thầm đuổi theo, trong động tác mang theo sát khí mãnh liệt lao thẳng về phía hai người.
“Mẹ nó, mau quay đầu! Bắn đi, bắn đi!” Kim Bình Nhất lo lắng hét lên, đồng thời không biết sức mạnh ở đâu ra khiến anh đột nhiên thoát khỏi sự khống chế trên vai, rồi hét lên: “Chú ý phía sau! Kẻ địch tấn công!”
“Kẻ địch tấn công? Chúng ta…!”
Khi hai người đang chuẩn bị hét lên thì cổ đột nhiên đau nhói, sau đó máu chảy đầm đìa, mấy chục cái miệng tanh tưởi lập tức xé toạc cổ họng họ, lời nói phía sau cũng hoàn toàn bị chặn lại trong miệng.
“Hừ, gia hỏa không biết tự lượng sức, người bị tử thi của tôi bao vây, từ trước đến giờ chưa có ai sống sót được! Tiểu tử, anh cũng lên đường cùng với họ đi!”
Nhìn thấy thủ hạ đã giải quyết hai người kia, A Mạc không còn do dự nữa, con dao sắc bén trên tay anh ta lập tức xuyên qua ngực Kim Bình Nhất. Nhưng vào đúng lúc này, tay Kim Bình Nhất đột nhiên bùng lên một tia sáng chói mắt, rồi một tia sáng cảnh báo như pháo hoa bay lên trên trời cao, nổ tung thành vô số mảnh vỡ nhỏ giữa không trung kèm theo với tiếng nổ.
“Ai? Là ai phóng đạn tín hiệu?!” Gần như cùng lúc, một bóng người từ ta chạy nhanh như chớp lao thẳng về phía A Mạc và Kim Bình Nhất.
“Châu Thiết đại ca, tôi là Kim Bình Nhất, là tiểu đội trưởng đội tuần tra! Anh ta là kẻ địch, anh ta muốn… bùm!” Kim Bình Nhất nhìn thoáng qua đã nhận ra người đó là ai, người đàn ông có dáng người không to lớn, nhưng thân thể lại có hơi thở mạnh mẽ này chính là cánh tay phải của Điền Ba, Chu Thiết!
Trong trận đại chiến để xây dựng nên căn cứ Tổ Ưng, chính là Chu Thiết này đã liều chết chiến đấu, dựa vào sức mạnh của mình mà giết chết vô số người thoái hóa, trong đó còn có vài cao thủ lợi hại, cuối cùng trở thành một trong ít người có sức ảnh hưởng trong căn cứ Tổ Ưng. Bây giờ anh ấy đến rồi, cuối cùng Kim Bình Nhất cũng có thể thở phào nhẹ nhõm…