Chương 506. Người thoái hóa A Mạc
Quân đoàn tử thi, lực lượng hùng mạnh nhất trong tay người thóa hóa A Mạc, cũng chính là thế lực khiến cả khu rừng khiếp sợ…
Vào lúc này, bọn chúng sẵn sàng nghe theo lệnh A Mạc bất cứ lúc nào cũng có thể lao đến tấn công bức tường phòng thủ ở ngoại thành căn cứ Tổ Ưng.
“Được rồi, A Mạc, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ! Bây giờ tôi sẽ ngụy trang thành Kim Bình Nhất, anh cứ đợi mà xem kịch hay đi…” Sa Bì nói rồi thân thể đen kịt từ từ chuyển động, cả người anh ta giống như một vũng bùn chầm chậm đi về phía Kim Bình Nhất.
“A a a, đừng, thật kinh tởm!”
Cảm nhận được thứ trơn trượt lạnh lẽo lướt trên bề mặt da của mình, khắp người Kim Bình Nhất liền nổi lên một lớp da gà. Cảm giác thật kinh khủng, giống như là bị hàng trăm con nhện bò qua. Nhưng Kim Bình Nhất biết rằng đây không phải là con nhện mà đó là cơ thể của một người thoái hóa tên là Sa Bì, đang dùng hình thái cơ thể mềm nhũn không thể tin được để sao chép hình dáng của mình.
Kim Bình Nhất đã từng nghe từ những người tuần tra khác rằng có rất nhiều sự thoái hóa kỳ lạ trong khu rừng này, một trong số đó là thoái hóa ngụy trang, chính là có thể trở thành hình dạng của bất kỳ con người nào.
Người ta nói rằng loại người thoái hóa này giống như một khối bùn trong rừng, trông chẳng giống con người nào cả nhưng có khả năng ngụy trang lừa bịp người khác đáng kinh ngạc. Nếu con người hoặc các sinh vật khác đi ngang qua nó mà không biết thì sẽ lập tức bị chúng quấn lấy rồi dùng thân thể mảnh mai của mình để bóp nghẹt đối thủ cho đến chết.
Điều đáng sợ hơn là sau khi những loài thóa hóa ngụy trang này nuốt chửng con mồi, chúng có thể sử dụng khả năng sao chép đặc biệt của mình để hoàn hảo tái tạo lại hình dạng của con mồi mà ngay cả gia đình hoặc bạn bè thân thiết nhất trong một thời gian ngắn cũng khó có thể nhận được ra bộ mặt thật của nó.
Năng lực giống như một con yêu quái, người đàn ông này còn có thể khống chế được tất cả người thoái hóa… thông tin trong đầu không ngừng nhấp nháy, tim của Kim Bình Nhất cũng dần dần trầm xuống. Dần dần, anh đã ý thức được mình đã gặp phải cái gì, người ngụy trang kia thì không nói chỉ nói người đàn ông tự xưng là A Mạc trước mặt anh thôi. Nếu như anh đoán không sai, anh ta là tâm phúc của một trong những đại họa của căn cứ Tổ Ưng, thủ lĩnh của người thoái hóa – Xà Ảnh!
Trong nửa năm qua, vì căn cứ Tổ Ưng muốn mở khu phòng thủ của người tị nạn nên binh lính căn cứ thường xuyên xử lý những người thoái hóa này. Trong số vô số nhóm có thể thoái hóa kỳ dị này, Xà Ảnh là sự tồn tại khiến họ sợ hãi nhất. Một tay của anh ta có thể biến thành rắn thoái hóa, cộng với khả năng kỳ dị có thể điều khiển cơ thể hoàn toàn thoái hóa như thây ma, mỗi khi Xà Ảnh này xuất hiện sẽ gây ra thiệt hại rất lớn cho căn cứ Tổ Ưng.
Một trong những lý do khiến Kim Bình Nhất có thể ngồi vào vị trí tiểu đội trưởng là do người tiểu đội trường trước đó đã gặp phải Xà Ảnh và mất mạng trong lần tuần tra đó. Bằng cách này, Kim Bình Nhất mới có thể trở thành tiểu đội trường khi chưa đầy hai mươi tuổi. Đánh giá về kết quả này, Kim Bình Nhất phải cảm ơn Xà Ảnh, nhưng đáng tiếc là lúc này anh không có cảm giác biết ơn chút nào, nếu có thì cũng toàn là hối hận.
Năm chặt tay, Kim Binh Nhật hối hận bản thân sao lại bất cẩn như vậy, lại không nhìn ra đối phương là một người thoái hóa giỏi về ngụy trang. Mà những lời mà lúc này A Mạc dặn dò Sa Bì anh cũng đã nghe thấy hết, điều này cho thấy rằng đối phương thậm chí còn không có ý định giữ mạng sống cho mình. Nếu không có điều gì bất ngờ, hôm nay mình nhất định sẽ phải chết ở đây, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy có chút oan uổng, rõ ràng bản thân có sức lực chiến đấu mà một chút cũng không phát huy được, đúng thật là có chút xấu hổ…
“Gu lu, gu lu!”
Bên tai Kim Bình Nhất đột nhiên xuất hiện tiếng bọt nước, sau đó cảm giác tê và ngứa trên cơ thể giảm xuống rất nhanh. Khi mở mắt ra và nhìn xung quanh, anh thấy một “Kim Bình Nhất” khác đang lặng lẽ đứng trước mặt mình cười như không cười.
“Thế nào, tôi đã sao chép anh ta một cách hoàn hảo, đúng không?”
“Kim Bình Nhất” nở một nụ cười tự tin nói với A Mạc. Phải thừa nhận rằng khả năng sao chép người khác của Sa Bì rất đáng sợ, đến ngay cả bản thân Kim Bình Nhất cũng khó có thể phân biệt được sự khác nhau giữa hai người.
“Ừ, tôi vẫn luôn rất hài lòng với khả năng này của anh.” A Mạc hài lòng gật đầu, nhưng sau đó lại nghiêm nghị ra lệnh: “Nhớ lấy, khi vào trong anh nhất định phải cẩn thận, đừng để bị phát hiện, chúng ta có thể trở thành người thóa hóa thống lĩnh khu vực này hay không thì phải xem hành động lần này!"
A Mạc không chê phiền nhắc lại lần nữa, tâm tư đã trôi vào tận trong rừng sâu.
Không có con người nào có thể tưởng tượng được trong khoảng thời gian này các nhóm thoái hóa ở trong rừng cũng đang lặng lẽ trải qua những thay đổi to lớn. Sau gần một năm khôi phục nguyên khí, số lượng người thoái hóa đến nay đã vượt quá tải trọng của khu rừng.
Mỗi ngày đều nổ ra những trận chiến lớn nhỏ giữa những người thoái hóa ở trong rừng. Hoặc là để tranh giành thức ăn, hoặc để chiếm lãnh thổ, hoặc chỉ đơn giản là nhìn nhau không thuận mắt, trút những cảm xúc tiêu cực và tàn bạo trong lòng bằng cách chiến đấu cho đến chết. Mà trong số đó, trận chiến khốc liệt nhất đó là giữa người thoái hóa giống như thây ma và quái thú, không biết vì lý do gì, đoạn thời gian gần đây họ không chỉ điên cuồng tấn công con người và dã thú, mà còn xảy ra tình trạng tấn công những người thoái hóa không hoàn toàn như A Mạc.
Điều này làm cho A Mạc rất lo lắng, từ góc độ suy thoái sinh học thì anh ta cũng gần giống như những người thoái hóa hoàn toàn mất đi lý trí này, bình thường hai bên vẫn luôn có thể duy trì sự kiềm chế và tình bằng hữu.