Chương 494. Cao Trác Nhiên hiện thân
“Chim mập, mau đưa tao qua đó đi… Ấy, chim mập? Mẹ nó, không phải lúc nãy mày rất tự tin sao?”
…
Chạy hết tốc độ, Thượng Ất ôm cái mông tê liệt của mình phóng ra tốc độ nhanh nhất, cả người thê thảm đi xuyên qua tia chớp, lúc này mới phát hiện bóng dáng tiến sĩ L trước mặt thấp thoáng rồi biến mất, mà Thượng Ất cũng cảm thấy trước mặt mình xuất hiện một đóa hoa, khi mở mắt lần nữa thì phát hiện khung cảnh xung quanh đã thay đổi.
“Chết tiệt, lẽ nào mình không xuyên qua được à?” Hai chân bị bóp lại, Thượng Ất thở hổn hển nhìn hoàn cảnh kỳ quái xung quanh, thầm nói có điều gì đó không đúng lắm. Trong quá trình chạy trốn vừa rồi anh đã tiêu hao quá nhiều sức lực, vết thương ở dưới bụng rất nghiêm trọng, Thượng Ất chỉ có thể liều mình vượt qua khu vực tia chớp của bộ xương mặt quỷ trong vòng một hơi thở, nhưng bây giờ xung quanh yên tĩnh, anh tự hỏi có phải vừa rồi mình chạy nước rút quá mạnh nên não thiếu oxy không?
“Mắt gió của mây Quỷ Tích Vân… Trong quá trình ngưng tụ của tầng mây Quỷ Tích Vân, không khí phải luân chuyển để dẫn động toàn bộ tầng mây nén lại thành một bộ xương mặt quỷ có thần thức. Vì vậy, trước khi Quỷ Tích Vân được hình thành hoàn toàn, có lẽ chúng ta vẫn còn… 8 phút để tìm thấy cánh cổng thiên giới!”
Không biết từ lúc nào, tiến sĩ L đột nhiên xuất hiện bên cạnh Thượng Ất, trầm giọng nói, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Rõ ràng là phóng ra lá chắn ý niệm đã làm tiêu tốn của ông ấy quá nhiều năng lượng, cho dù là bộ não đã đột biết hơn 60% nhưng cũng không có cách nào bù đắp lượng tiêu hao năng lượng này.
“Tiến sĩ L, ông nói chúng ta chỉ có 8 phút để tìm cánh cổng thiên giới, nhưng ở đây chỉ có hai ba cái sân bóng rổ, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy hết, ông nói cho tôi biết cánh cổng thiên giới ở đâu?”
Thượng Ất ngồi trên mặt đất, vẻ mặt khó chịu lẩm bẩm. Mắt gió của mây Quỷ Tích Vân có diện tích rất nhỏ, chỉ cần không bị mù là có thể nhìn rõ trong nháy mắt. Giờ phút này, dưới tác động của mưa gió xung quanh mây Quỷ Tích Vân, trong mắt gió chỉ có những bức tường và đá vỡ vụn, không nhìn thấy bất cứ thứ gì liên quan đến cánh cổng thiên giới.
“Dưới đất!”
Tiến sĩ L không do dự bước tới sau bức tường vỡ, đồng thời sợi dây chuyền bạc ông đang cầm trên tay liên tục tỏa ra ánh sáng trắng mờ ảo, như thể là nó đang được truyền một sức mạnh nào đó.
“Dưới đất? Ai có thể chôn cánh cổng thiên giới xuống dưới đất, tôi nói này tiến sĩ L…” Thượng Ất đang muốn từ trên mặt đất đứng lên thì đột nhiên phát hiện bước chân của tiến sĩ L trở nên loạng choạng, sau đó chỉ nghe thấy a một tiếng, cơ thể của tiến sĩ L như một khúc gỗ đập mạnh xuống đất rồi bất tỉnh.
“Chết tiệt, tiến sĩ L? Ông sao rồi?!”
Lưng Thượng Ất toát mồ hôi lạnh, vạn vạn không ngờ được khi xông tới khu vực nguy hiểm tiến sĩ L lại ngã xuống ở đó… bức tường vỡ này đang che giấu cái gì? Người dơi? Hay là con quái vật khác mà ông ấy đã từng nói?
Không được để tiến sĩ L có chuyện gì, ông ấy chết rồi thì mình sẽ không về được nữa!
Vừa suy nghĩ, chân của Thượng Ất đột nhiên tăng tốc, gần như ngay lập tức, bóng dáng to lớn của anh vượt qua khoảng cách mấy chục mét vồ vào người tiến sĩ L như một con hổ, nhưng đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên truyền đến, Thượng Ất dừng lại, nhìn đằng sau bức tường vỡ với vẻ hoài nghi… "Cao Trác Nhiên? Anh… sao ông lại ở đây?"
“Ha ha, Thượng Ất, chúng ta lại gặp nhau rồi? Cậu quên tôi rồi?” Một giọng nói khác vang lên từ sau bức tường vỡ, sau đó một bóng người cao lớn trắng trẻo bước ra đứng bên cạnh Cao Trác Nhiên.
Cao Trác Nhiên? Cao Tổ? Hai người này con sống, hơn nữa nhìn bộ dáng này còn là đi với nhau?!
Thượng Ất liếc mắt nhìn hai người họ, hỏi: “Sao hai người lại ở đây? Là ông làm tiến sĩ L ngất đi sao?”
“Ha ha, đương nhiên là chúng tôi rồi! Tiến sĩ L là một nhân vật lợi hại như vậy, e rằng trên hành tinh này không có người thứ ba có thể đối phó ông ấy!” Cao Trác Nhiên cười rất vui vẻ, ông ta ta hiệu cho Cao Tổ đi tới, vác tiến sĩ L lên vai, mỉm cười nhẹ với Thượng Ất: “Nói ra tôi cũng khá khâm phục tiến sĩ L, trong môi trường hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy mà có thể sống được đến bốn năm ngày, đổi lại là tôi thì e rằng đã mất ý chí sinh tồn từ lâu rồi, không biết là đã chết dưới tay con quái vật nào nữa. Nhưng Thượng Ất, tôi cũng rất ngưỡng mộ cậu, cậu từ cánh cổng thiên giới xuyên đến đây không những không chết mà còn tìm được tiến sĩ L để giúp đỡ, phải nói là cậu rất may mắn. So với cậu thì vận khí của tôi rất kém… kém tới mức chỉ có thể giết mấy người lính đó thì mới có thể sống đến bây giờ…”
Giết lính? Ý của anh ta là giết mấy người lính đã cùng xuyên qua đây?
Nghe những lời của Cao Trác Nhiên, trái tim của Thượng Ất thắt lại theo bản năng, tên điên Cao Trác Nhiên này, chắc không phải đã thật sự giết mấy người lính đó để mình được sống đó chứ?
Không sai, bây giờ Thượng Ất đang lo lắng chuyện này. Sau khi trải qua sự việc của Trương Thần, Thượng Ất đã hoàn toàn hiểu rằng số phận của những người lính có năng lực thấp đó đã bị định trước ngay khi họ bước qua cánh cổng thiên giới – họ nhất định phải chết!
Thượng Ất phải giết họ để có thể tồn tại ở môi trường khắc nghiệt của thế giới này, không có sự cảm thông hay lòng trắc ẩn nào có thể thay đổi được điều gì, trừ khi Thượng Ất không thể chịu được sự lên án của lương tâm và không thể vượt qua được sự dày vò của những suy nghĩ ích kỷ!
Thượng Ất phải giết đủ số người để sợi dây chuyền bạc có thể hấp thụ đủ năng lượng đảm bảo rằng anh có thể thuận lợi bước qua cánh cổng thiên giới trở về Trái Đất… Nhưng bây giờ Cao Trác Nhiên lại nói với anh rằng ông ta đã giết những người này. Có nghĩa là, bây giờ anh chỉ có thể đối mặt với một lựa chọn là giết Cao Trác Nhiên và Cao Tổ, tự giành cho mình một cơ hội cuối cùng!