Chương 493. Hóa ra là một bảo bối
“Trời đất ạ, chú chim mập thật sự có thù với mây Quỷ Tích Vân à, sao tất cả đều nhằm vào chúng ta mà xông tới vậy?”
Sau khi lấy lại được tốc độ, sự tự tin của Thượng Ất càng tăng lên, nhìn thấy bộ xương mặt quỷ xông tới, anh hết sức căng thẳng nhưng chú chim mập thì lại rất hứng thú, đột nhiên, chú chim mập ngẩng đầu nhìn Thượng Ất, trong miệng phát ra một tràng âm thanh: “Chít chít chít! Cu cu!”
“Sao thế nhóc con, có nguy hiểm sao?”
Thượng Ất không hiểu tiếng chim, đoán là có thể chú chim mập sợ hãi, lúc này định rời đi, nhưng không ngờ chú chim mập lại khẽ cắn cổ áo anh, miệng nhỏ không ngừng hướng về phía chỗ sâu trong mây Quỷ Tích Vân kêu.
“Không phải chứ, mày định cứng đối cứng à?” Thượng Ất nhìn một bộ xương mặt quỷ khổng lồ từ trên trời giáng xuống hướng về phía anh mà đập, trong lòng không khỏi căng thẳng, ánh mắt lộ vẻ nghiêm trọng không gì sánh được.
Tiến sĩ L nói rằng bộ xương mặt quỷ trong mây Quỷ Tích Vân này là một dạng sinh vật sống bao gồm một số năng lượng tự do, điện tích và hơi nước trong không khí. Nếu muốn đánh bại chúng, trừ khi sử dụng pháo năng lượng được phát triển trong căn cứ Đế Đô để phân tán các đám mây, nếu không con người gặp phải chúng thì chỉ có con đường chết. Nhưng bây giờ chú chim mập lại nhất định muốn chiến đấu với bộ xương mặt quỷ, lẽ nào nó thật sự biết cách đánh bại thứ này sao?
“Thượng Ất, xem ra chú chim nhỏ của anh lai lịch không nhỏ… Tôi có thể cảm nhận được khí tức cổ xưa và một luồng sinh khí mạnh mẽ trên người nó. Nếu như tôi đoán không sai, thì nó hẳn là hậu duệ của một sinh mệnh siêu cấp nào đó, đúng không?!”
Vượt ngoài sức tưởng tượng của Thượng Ất, khi thấy chú chim mập chuẩn bị đối đầu với bộ xương mặt quỷ, tiến sĩ L không hề bỏ lại bọn họ, mà thay vào đó ông ấy quay người lại nhìn chú chim mập với vẻ thích thú.
“À, một giáo sư ở cơ sở của tôi nói rằng mẹ của chúng rất giống với loài côn ngư trong truyền thuyết của Trung Quốc, nhưng ông ấy không có cách nào chứng minh được điều đó, bởi vì con cá lớn sinh ra chú chim mập này đã biến mất không còn dấu vết.” Thượng Ất nhìn tiến sĩ L không nói nên lời, tên gia hỏa này dường như không quan tâm đến bộ xương mặt quỷ cách đằng sau lưng mình mấy chục mét, không biết là vừa rồi là ai hét lên là mau chóng chạy.
“Cậu nói, tên nhóc này có anh chị em sao? Đều ở dạng chim à?” Nghe Thượng Ất giải thích, tiến sĩ L có vẻ càng thích thú hơn.
“Không phải, một con trông giống côn ngư nhỏ, con kia hơi giống chim loan trong truyền thuyết có sức mạnh điều khiển nguyên tố gió. Chú chim mập trong tay tôi là con thứ ba và là con vô dụng nhất… cái kia… chúng ta có nên cân nhắc là lát nữa nên trốn một lúc không, bộ xương mặt quỷ kia sắp đến đây rồi!” Thượng Ất nhanh chóng nói, trong những lúc khẩn cấp như này anh càng cảm thấy tiến sĩ L không đáng tin cậy chút nào.
“Côn ngư nhỏ, thanh loan, một chú chim mập không bao giờ lớn, chú chim mập có thể điều khiển trọng lực… ha, tôi hiểu rồi, cuối cùng tôi cũng hiểu rồi, hóa ra là như thế!” Tiến sĩ L đột nhiên cười lớn, Thượng Ất sững sờ, trầm mặc một hồi mới hỏi: “Hóa ra cái gì? Có phải là vừa rồi ông bị sét đánh điên rồi phải không?”
“Ha ha, đúng là có người điên rồi, nhưng không phải tôi!” Tiến sĩ L cười nhạt nhìn Thượng Ất với vẻ mặt khó hiểu, giọng điệu mang theo một tia khâm phục, nói: “Thượng Ất, một ngày nào đó cậu sẽ hiểu tại sao tôi lại cười như thế này… Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nguồn gốc của tất cả những điều này đều xuất phát từ cậu, thật nực cười khi tôi còn nghĩ rằng đó là một người ngoài hành tinh… ha ha ha!”
“Tôi là nguyên nhân của mọi chuyện, sao tôi không hiểu ông đang nói cái gì vậy?” Thượng Ất cau mày, anh cảm thấy trạng thái của tiến sĩ L không đúng lắm, nhất là khi ông ấy nghe được lai lịch của chú chim mập của anh thì cả người giống như là điên loạn.
“Thượng Ất, bây giờ tôi không thể nói cho cậu toàn bộ suy đoán của mình, cho dù tôi nói ra cậu cũng sẽ không tin! Nhưng cậu hãy nhớ, chú chim mập trong tay cậu là một bảo bối, cậu nhất định phải trân trọng nó!” Tiến sĩ L nói một cách nghiêm túc, đồng thời nhìn chú chim nhỏ với ánh mắt đầy ghen tỵ, ông lẩm bẩm: “Trong truyền thuyết Trung Quốc, Côn Bằng là kẻ thù trời sinh của thần thú, sinh ra từ trống rỗng, chết vì hư không. Hậu duệ của nó có nhiều hình dạng khác nhau, một trong số chúng có tên là “Minh Không”, tức là mọi thứ trước mặt đều là hư không, không có gì có thể ngăn cản được nó kể cả những rào cản của không gian và thời gian…”
“Trân trọng ông nội là ông, nếu còn không đi nữa là chúng ta sẽ phải chết ở đây đó!”
Thượng Ất hét lên, đường đen bay qua trán. Chỉ trong thời gian ngắn, hai bộ xương mặt quỷ có kích thước bằng một cái xe buýt đã lao đến, thậm chí Thượng Ất còn có thể nhìn thấy rõ sấm sét xanh nhạt trong đôi mắt của hai bộ xương mặt quỷ này đang nhìn chằm chằm vào mình… hai bộ xương mặt quỷ này…
“Không sao, tôi có lá chắn ý niệm, trong thời gian ngắn bọn chúng sẽ không thể làm gì tôi” Tiến sĩ L ngượng ngùng cười, trên người lập tức xuất hiện một tầng lá chắn trong suốt, ông ấy vui vẻ bước tới, xông vào trong đám mây Quỷ Tích Vân dường như không hề sợ sấm sét đang từng đợt từng đợt đánh ở trên đầu.
“Lừa tôi à…” Nhìn thấy tiến sĩ L thong thả bước đi, Thượng Ất nhìn vào chú chim mập trong tay khóc không ra nước mắt: “Chim mập, lúc nãy lão già tiến sĩ L kia nói mày còn có một cái tên là Minh Không, bây giờ có thể đưa tao đi qua đó được không… ai da, cái mông của tao!”
Khi Thượng Ất đang nói, bộ xương mặt quỷ trên đỉnh đầu đột nhiên phóng ra một tia chớp dài bằng cánh tay, tia chớp kia quét qua mông của Thượng Ất khiến nó như bị hàng ngàn con kiến cắn, khiến toàn thân Thượng Ất co giật dữ dội.