Chương 481. Các thế giới khác nhau
“Có cần phải cười thô tục như thế không…” Thượng Ất nhìn tiến sĩ L không nói nên lời đồng thời không ngừng phàn nàn tên gia hỏa này thật là nhàm chán lại đi trốn vào một cái hồ ở thế giới khác chọc một quả có để chơi. Có điều, để thể hiện sự “tôn trọng” của mình đối với tiến sĩ L, Thượng Ất vẫn bất lực giơ ngón tay lên dọc theo cái lỗ đó đâm vào trong quả táo, anh vẫn cảm thấy, quả táo ngon lành như thế mà lại bị bẻ ra.
“Đợi đã… xảy ra chuyện gì vậy? Sao ngón tay của tôi lại như thế này, lẽ nào đây là…?”
Cảnh tượng tiếp theo hoàn toàn khiến Thượng Ất sửng sốt, giống như tiến sĩ L, sau khi ngón tay cả anh vừa đâm vào lỗ trên quả táo thì trong nháy mắt đã chui ra từ đỉnh quả táo, nếu tính toán khoảng cách ở giữa thì các ngón tay của Thượng Ất sẽ không bao giờ gặp phải tình huống kỳ quặc như vậy, trừ khi chúng dài ra gấp ba lần.
“Cậu đoán không sai, trong quả táo này có một vết nứt thời không nhỏ, ngón tay của cậu thò ra từ phần này của vết nứt, trong nháy mắt nó sẽ thò ra từ đầu kia của vết nứt… Thế nào, có phải là rất thú vị không, trong ba ngày qua tôi đã dùng thứ này để vượt qua thời gian nhàm chán vào ban đêm đấy!”
Tiến sĩ L mỉm cười nhặt quả táo lên, tự nhiên cắn một miếng với vẻ mặt mãn nguyện, trái tim của Thượng ẤT như ớn lạnh lần nữa, anh không thể không tự hỏi chắc không phải là tên gia hỏa này mấy ngày không gặp con người mà điên rồi đó chứ.
Thu hồi suy nghĩ của mình, Thượng Ất lại tập trung sự chú ý vào tiến sĩ L, đồng thời đưa chiếc vòng bạc từ trên tay mình ra. Nhưng không đợi Thượng Ất giải thích, tiến sĩ L đã nhẹ nhàng xua tay, ý bảo Thượng Ất không cần vội vàng hỏi, sau khi ăn hết quả táo, ông ấy chậm rãi lau miệng nói:
“Nếu như cậu đã có thể hiểu được nguyên lý của vết nứt thời không, thì những lời nói tiếp theo đây của tôi có lẽ cậu cũng hiểu được. Đầu tiên trả lời vấn đề, chúng ta đang ở đâu của cậu? Theo sự quan sát và tổng kết của tôi mấy ngày nay thì tôi gọi nơi này là “thế giới sau khi hoang tàn”. Giải thích theo nghĩa đen thì có nghĩa là đây chính là một Trái Đất, nhưng đây không phải là Trái Đất của thời đại chúng ta mà là Trái Đất sau khi trải qua một cuộc chiến tranh hạt nhân phá hủy thế giới.”
“Có thể nói dài hơn chút được không…” Thượng Ất nhìn tiến sĩ L như một kẻ ngốc, bây giờ càng thêm tin tiến sĩ L có vấn đề về thần kinh.
Đây không phải là đang nói hươu nói vượn sai, Thượng Ất có thể chấp nhận tất cả cái gì mà hành tinh khác, thế giới song song hay thế giới ảo, nhưng Thượng Ất không thể tin được rằng đây là một thế giới hoang tàn bị hủy diệt bởi vũ khí hạt nhân. Phải biết là Thượng Ất chưa bao giờ nghe nói về những trận chiến như chiến tranh hạt nhân nổ ra trên Trái Đất, dù là trong quá khứ hay là kiếp này đi chăng nữa. Đó là chưa kể đến việc hành tinh X bị bao phủ bởi sóng từ trường và sương mù đỏ, bất kỳ thiết bị điện tử nào cũng không thể sử dụng bình thường.
Rất rõ ràng, lời giải thích của tiến sĩ L không được Thượng Ất chấp nhận, nhưng anh buộc phải tin lời tiến sĩ L, vì người duy nhất có thể giúp Thượng Ất trở về căn cứ Tổ Ưng ở trên Trái Đất chính là tiến sĩ L, ngoài ra thì không còn cách nào khác.
“Tôi biết cậu không tin, thực ta chính tôi cũng không tin… Nhưng là một người làm công tác nghiên cứu khoa học, tôi chỉ tin vào sự thật mà tôi đã nhìn thấy và tính toán được. Cánh cổng thiên giới trong căn cứ Đế Đô thực sự đã đưa chúng ta đến một nơi mà chúng ta không ngờ được, mặc dù không có gì trong đống đổ nát có thể chứng minh rằng đây là Trái Đất, nhưng ở trên không trung có hàng chục vì sao và hành tinh quen thuộc như Mặt Trời và Mặt Trăng hoàn toàn có thể chứng minh được rằng thứ chúng ta đang đứng trên bề mặt chính là Trái Đất.”
“Nhưng mà tiến sĩ L, nếu đây là tương lai… Không, ý tôi là nếu đấy là những tàn tích trên Trái Đất ở một đoạn thời không nào đó, vậy những chiến cơ màu bạc đi ra từ cánh cổng thiên giới đó giải thích như thế nào? Lẽ nào trong đống hoang tàn đổ nát đến thê lương của thời kỳ sau này vẫn còn tồn tại những vũ khí mà con người nghiên cứu ra có kỹ thuật vượt qua hàng trăm năm kỹ thuật trên Trái Đất?”
Đối mặt với lời giải thích của tiến sĩ L, Thượng Ất không cam tâm biện giải. Thực ra trong lòng Thượng Ất biết đây chỉ là suy nghĩ mơ mộng mà thôi. Con người có mức độ đột biến não vượt hơn 60%, ở kiếp trước đã được gọi là á thần, người như thế này không thể mắc lỗi suy luận trừ khi bản thân họ không muốn có được đáp án thực sự.
“Đây cũng chính là chỗ tôi không hiểu được…” Lần đầu tiên tiến sĩ L lộ ra vẻ khó hiểu, ông lấy từ trong ba lô ra một miếng dăm bông, nhẹ nhàng bóc lớp vỏ bên ngoài, cắn một miếng rồi nói: “Liên quan đến nguồn gốc của chiến cơ màu bạc, tôi đã đưa ra rất nhiều phỏng đoán khác nhau, nhưng cho đến bây giờ tôi vẫn chưa có được câu trả lời khiến tôi hài lòng. Có điều có hai khả năng có thể chấp nhận được một chút, nếu như cậu muốn nghe, tôi sẽ giải thích cho cậu nghe một chút… Ồ ồ ồ, miếng dăm bông này không tệ, hương vị khá thơm.”
Tiến sĩ L đang ăn dăm bông, Thượng Ất càng nhìn càng cổ quái, trong lòng anh đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ kỳ quái: “Từ lúc vào đây đến giờ, tên gia hỏa tiến sĩ L liên tục ăn đồ ăn mà ba lô của ông ta vẫn không hề nhẹ đi, ông ta tìm ở đâu ra nhiều thức ăn vậy?”
“Phỏng đoán đầu tiên chính là chiến cơ màu bạc đến từ một nơi bí ẩn trong thế giới này. Chiến tranh hạt nhân trong những ngày mạt thế không phá hủy hoàn toàn nền văn minh của con người thời đại này. Một số người vẫn còn sống sót và sau đó đã khám phá ra được cảnh cổng thiên giới mà chúng ta mở nên đã chui ra ngoài…”