Chương 482. Các thế giới khác nhau (2)
Âm thanh giải thích của tiến sĩ L làm gián đoạn suy nghĩ của Thượng Ất, thành công chuyển ánh nhìn của Thượng Ất từ chiếc dăm bông sang chiến cơ màu bạc. Phỏng đoán đầu tiên mà tiến sĩ L nói thực ra cũng chính là phỏng đoán của Thượng Ất, trí tưởng tượng của Thượng Ất chỉ có thể cho phép anh nghĩ đến nó ở một mức độ như vậy. Có điều rõ ràng Thượng Ất đã đánh giá quá cao sức tưởng tượng của mình bởi vì tiến sĩ L đã ngay lập tức bác bỏ suy đoán đầu tiên của anh.
“Có điều, khả năng này gần như bằng 0, bởi vì tôi đã quan sát và tính toán đơn giản mức bụi phóng xạ ở thế giới này, nó đã đạt đến mức cao nhất, mức ô nhiễm đã vượt quá mức tối đa mà toàn bộ khu vực này có thể chịu đựng được. Cũng chính là nói, cho dù tất cả sinh vật trên thế giới này đều chết hết thì ô nhiễm phóng xạ hạt nhân ở đấy cũng sẽ không biến mất… Vì thế, cá nhân tôi cảm thấy phỏng đoán thứ hai có khả năng lớn hơn.”
“Phóng đoán thứ hai? Chắc không phải là ông định nói là chiến cơ màu bạc không thuộc về thế giới này đó chứ?” Thượng Ất đột ngột nói, liền phát hiện ra trên mặt tiến sĩ L lộ ra tán thưởng, dùng giọng điệu khoa trương đáp: “Tôi đã nói gen amip trong cơ thể cậu rất phù hợp với thế giới này, cậu xem cậu mới tới đây chưa được nửa ngày, đại não đã phát triển đến mức thông minh như này rồi! Chúc mừng cậu, đoán đúng rồi!”
“Hả, tôi đoán đúng rồi, những chiến có màu bạc này thật sự không phải đến từ thế giới này sao?”
Giữ vẻ mặt vô lực của mình, Thượng Ất cảm thấy rằng những suy nghĩ mà anh vừa sắp xếp ra lập tức tan rã. Còn cái gì mà chiến cơ màu bạc đến từ thế giới khác, em gái nó, rốt cuộc là chỗ này có mấy cái thế giới vậy? Đây là tình tiết của mấy cuốn tiểu thuyết hạng ba đó sao?!
“Về mặt lý thuyết, khi thời gian và không gian trở thành những thứ mà con người có thể cảm nhận được bằng trực giác thì thế giới sẽ biến thành hàng triệu người, đây chính là cái mà người ta gọi là thế giới vô biên!” Tiến sĩ L lấy ra hai quả táo đặt chúng trước mặt ông ấy và Thượng Ất, giải thích: “Giống như hai quả táo này, nếu quả táo tôi ăn đại diện cho Trái Đất mà tôi và cậu đang tồn tại thì hai quả táo này đại diện cho Trái Đất trong những điều kiện không gian và thời gian khác nhau. Đơn giản nó chính là Trái Đất của quá khứ và Trái Đất của tương lai. Nhưng mà…”
Tiến sĩ L vừa nói vừa lấy từ trong ba lô ra hai quả táo to hơn đặt lên hai mặt của hai quả táo kia, bốn quả táo tạo thành chữ thập hoàn hảo, rồi nói, “Nhưng mà như chúng ta đã biết, thời gian và không gian có rất nhiều thứ không chắc chắn, quá khứ và tương lai của chúng ta không nhất thiết chỉ là hai quả táo như vừa rồi, có thể vì một lý do nào đó mà chúng ta trở thành trạng thái của quả táo lớn… nghĩa là, quá khứ và tương lai của chúng ta chỉ là tương đối và có thể thay đổi.
Thượng Ất, tôi đã thuyết phục quân đội ở Đế Đô từ lâu rằng cánh cổng thiên giới không nhất thiết là thiên giới mà họ khao khát. Sự thật đã chứng minh rằng suy đoán của tôi là đúng. Những thiên thể có hào quang cổ xưa đó không phải là sản phẩm của Trái Đất chúng ta. Những lọ thuốc mà Cao Trác Nhiên vô tình mở ra cánh cửa thiên giới trong phòng thí nghiệm không phải là những lọ thuốc đơn giản.
Trong những lọ thuốc này có máu của năm người thừa kế gia tộc lâu đời nhất ở Trung Quốc, cùng với dung dịch hạt tinh hạch năng lượng do Cao Trác Nhiên và tôi nghiên cứu, cuối cùng tạo thành một loại thuốc đặc biệt có thể kích hoạt mở ra cánh cổng thiên giới. Điều này hoàn toàn phù hợp với suy luận của tôi, đó là dòng máu của thế hệ con người đầu tiên trên Trái Đất của chúng ta thực sự có một sức mạnh bí ẩn nào đó có thể kết nối các thế giới khác nhau, những thứ thiên cổ đó chỉ là một phương tiện… Thượng Ất, bây giờ tôi có thể chắc chắn nói với cậu rằng phỏng đoán trước đây của cậu về thân phận của mình là chính xác, con người không phải là sản phẩm của Trái Đất bây giờ, chúng ta đến từ… các thế giới khác nhau!”
…
Không gian im lặng, chỉ có âm thanh nặng nề khi nói. Bí mật về thân thế mà Thượng Ất khổ công tìm kiếm dường như đã được hóa giải vào lúc này, nhưng anh không có bất kỳ cảm xúc vui vẻ nào mà lại rơi vào sự bàng hoàng không thể giải thích được, thậm chí còn có chút buồn bã.
“Thế nào, có phải là nghe lời giải thích này rất kinh ngạc không?” Tiến sĩ L vừa nói vừa lấy từ trong ba lô ra một hộp kẹo, bóc giấy đường nhét vào miệng rồi nhàn nhạt nói: “Thực ra, tất cả đều là giả thuyết của tôi, bởi vì trong giai đoạn này thiếu một mắt xích rất quan trọng, đó là loại sức mạnh nào có thể phá vỡ rào cản giữa thời gian và không gian, khiến tất cả con cháu loài người chúng ta rơi xuống Trái Đất nghèo nàn này cùng một lúc?”
“Đúng vậy, ai có thể làm được điều này? Là thiên thần chân chính sao?” Thượng Ất thầm hỏi trong lòng, nhưng sau đó lại lắc đầu kêu lên: “Tôi e là ngay cả thần cũng không thể làm được loại chuyện này, điều này thật là không thể tin được.”
“Điều đó chưa chắc đã không đúng. Theo tính toán của tôi, khi mức độ đột biến não của con người lên tới 100% thì thời gian và không gian chỉ giống như cành lá trong rừng rậm, dù là sẽ gây ra những trở ngại nhất định những vẫn không thể ngăn được bước chân của các nhà thám hiểm. Vì vậy, tôi nghĩ rằng khi não bộ của tôi đạt đến độ biến dị 100% thì tôi cũng có thể di chuyển từ thế giới này sang thế giới khác theo ý muốn của mình, đó chính là thần trong lời nói của cậu.”
Tiến sĩ L nói với vẻ mặt nghiêm nghị, uy nghiêm, không thấy có chút đùa cợt nào. Thượng Ất nhìn ông ta một cái, sau đó không khỏi thở dài, thừa nhận rằng chuyện tiến sĩ L nói thật sự có thể xảy ra.
“Có điều, cậu không cần phải chán nản, ngoại trừ người biến dị não có thể đạt đến trạng thái tùy ý du hành xuyên không gian và thời gian, cá nhân tôi cảm thấy khi sức mạnh và tốc độ của con người đạt đến cực hạn, họ cũng có thể làm được điều này.”