Chương 476. Quái vật hành tinh khác
“Bỏ đi, lần này ngay cả Cao Trác Nhiên cũng bị hút vào cánh cổng thiên giới thì chúng ta còn có thể làm gì nữa? Hy vọng Văn Phỉ sẽ không sao!” Hai mắt Văn Thiên Hoa thất thần nói, bóng lưng vắng lặng nhìn thật bi thương…
…
“Ai da, lưng của tôi…”
Thượng Ất đột nhiên mở mắt ra, chỉ thấy sau lưng truyền đến cơn đau dồn dập khiến anh sợ hãi đến mức không dám cử động chỉ có thể nằm bất động như một khúc gỗ. Sau vài hơi thở, cơn đau dịu đi một chút, Thượng Ất mới miễn cưỡng vặn người đứng dậy khỏi mặt đất, ngẩng đầu nhìn xung quanh.
“Đây… đây là nơi quái quỷ gì vậy?” Nhìn thành phố hoang tàn đầy sương mù trước mặt, Thượng Ất không khỏi sững sờ.
Ngay trước mặt Thượng Ất một khu vực rộng lớn của thành phố bị bỏ hoang nhìn giống như địa ngục trong một bộ phim ma, những bóng đen trải dài trước mặt kéo dài đến tận cùng cho đến khi trùng với đường chân trời xám xịt ở phía xa mới biến mất khỏi tầm mắt. Thu hồi tầm mắt, trong khu vực trung tâm của thành phố bỏ hoang, một số lượng lớn các tòa nhà bị bỏ hoang giống như các tòa nhà ở trên Trái Đất. Chúng được bao quanh bởi lớp gạch vỡ, còn có một vài hàng rào dây gỉ sét, những tấm thép bị bỏ đi, và một vài thứ xám xịt không biết là thứ gì bị bỏ đi…
“Thật là ảm đạm và đáng sợ… Hình như ở đây đã bị một thế lực khủng khiếp nào đó phá hủy, những tòa nhà này vậy mà lại cùng đổ về một hướng?!”
Ánh mắt của Thượng Ất dừng lại trước một đám công trình xây dựng đặc biệt đã đổ vỡ, những tòa nhà có độ cao khác nhau này là những tòa nhà xếp gần nhau hiếm thấy trong tầm mắt. Có điều, những tòa nhà này thoạt nhìn rất lạ, chúng giống như là những người cao tuổi vậy đều đổ dồn về một hướng, thậm chí kể cả khi không cần dụng cụ đo, Thượng Ất cũng có thể kết luận rằng góc giữa bức tường của những tòa nhà này và mặt đất phải nhỏ hơn 90 độ, khiến cho người ta có cảm giác lúc nào cũng có thể sụp đổ.
“Nơi này thật là cổ quái, chỗ này mình đã từng đến chưa, là chiến trường nào đó sao…” Sau khi đi qua những tòa nhà kỳ lạ này, bước chân đám đi về phía bên trong của thành phố bỏ hoang. Trên đường đi, không có ô tô, không có người qua lại, cũng không có cửa hàng mà có người mẫu ở trong đó… Bất kể một thứ gì liên quan đến thành phố mà Thượng Ất biết đều không tìm thấy được ở đây. Dường như ở nơi này chỉ có cát bụi, giống như tuyết dày đang cố gắng chôn vùi mọi thứ xung quanh đây.
“A, đó là cái gì…”
Thượng Ất dừng lại, cách đó không xa là một tòa nhà thấp với một nửa bức tường bị sụp đổ. Nhiều ký tự hình nòng nọc không rõ nguồn gốc bị sơn lên bằng chất lỏng không rõ nguồn gốc, có những dấu hiệu như đầu lâu, kiếm và rìu nằm xen kẽ. Nó giống như một địa điểm khổng lồ với nghi thức ma quỷ, khiến người nhìn rợn tóc gáy.
“Ký tự hình nòng nọc? Đây là căn cứ của những chiến cơ màu bạc đó sao?” Thượng Ất cảnh giác đứng im tại chỗ, phóng dị năng tri giác ra, nhưng sau đó sắc mặt anh liền lộ vẻ kinh ngạc, “Chuyện gì vậy, dị năng tri giác vẫn luôn hoạt động lại không có phản ứng, lẽ nào bụi mù dày đặc này có thể ngăn chặn dị năng tri giác của mình?”
Thượng Ất kinh ngạc nhìn xung quanh, giống như một con mèo bị cắt bỏ râu vậy, cảm giác mất đi dị năng tri giác khiến anh cảm thấy rất khó chịu, bản thân cũng không bình tĩnh như trước. Nghĩ nghĩ một chút, Thượng Ất ngồi xuống nhặt một cục sỏi lên, cảm giác nặng nề khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn, dần dần anh hiểu được một vài điều về thế giới xa lạ này.
“Hóa ra cảm thấy thân thể trầm xuống không phải bởi vì mình bị thương… Ở đây không chỉ có bụi mù có sức mạnh ngăn chặn, một hòn đá nhỏ này lại có thể nặng gần bằng một tảng đá lớn nặng cả trăm cân trên Trái Đất, có thể suy ra rằng lực hấp dẫn ở đây ít nhất cũng gấp ba đến năm lần trọng lực của Trái Đất, xem ra mình đã thật sự xuyên đến một hành tinh khác rồi!”
Ném hòn đá trong tay đi, Thượng Ất cũng không cảm thấy khá hơn vì phát hiện tình cảnh này khiến anh càng thêm lo lắng.
Sự gia tăng của trọng lực đồng nghĩa với việc giảm tốc độ… Điều này có nghĩa là tốc độ mà anh từng tự hào sẽ bị suy yếu rất nhiều ở nơi đổ nát này, những thứ như sức mạnh, phản ứng, sức bền hoặc khả năng hồi phục cực nhanh,… chắc là cũng giống như tốc độ biến thành gần giống như người bình thường rồi.
Nghĩ đến đó, Thượng Ất cười khổ một tiếng. Không ngờ được, thành quả khổ luyện trên Trái Đất, ở trên hành tinh kỳ lạ này trong nháy mắt đã trở về thời kỳ trước giải phóng, thật đúng là cuộc sống thăng trầm đầy kịch tính mà.
Đương nhiên điều mà Thượng Ất lo lắng nhất là có quái thú nào ở đây không, trước khi xuyên qua đến đây, cánh cổng thiên giới lúc nào cũng có một hai con quái vật lao ra. Đặc biệt là con quái vật sao biển bốn cánh, dù là khả năng tấn công hay phòng thủ đều có thể gọi là siêu sát thủ số một trong các loài quái vật. Bây giờ bản thân mình đã chạy đến địa bàn của người khác, thực lựa lại bị suy giảm, chắc là thân phận đi săn phải đổi lại rồi!
Trong một môi trường xa lạ, cẩn thận mới có thể sống được lâu, đây là điều mà tất cả con người sống ở thời mạt thế đều hiểu được. Nhưng, Thượng Ất không hề có ý định che giấu bóng dáng của mình, thay vào đó, anh tiếp tục tăng tốc đi về phía bức tường có ký hiệu nòng nọc kỳ lạ.
“Không cần biết đây là nơi nào, điều cấp thiết nhất bây giờ là tìm lối thoát rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Thời gian của mình không còn nhiều nữa, kế hoạch di cư người tị nạn quy mô lớn về căn cứ Tổ Ưng đã bắt đầu rồi, nhiều nhất là ba ngày sau, Điền Ba và những người khác sẽ tấn công bầy thú và những người tị nạn ở xung quanh căn cứ, lúc đó sẽ không thể tránh khỏi một trận chiến khốc liệt. Theo kế hoạch, mình nên gấp rút trở lại để chuẩn bị số lượng lớn vật tư, vũ khí, nhân lực, một khi mình bị mắc kẹt ở đây…”