Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 475: Đám người cùng xuyên qua




     Chương 475. Đám người cùng xuyên qua

Giống như bị mắc kẹt trong hầm băng, Thượng Ất rùng mình, xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, Cao Trác Nhiên và Văn Thiên Hoa đang đứng trước mặt anh hét lên nhưng Thượng Ất không nghe thấy gì cả. Đầu óc anh chỉ toàn những nét chữ rõ ràng đó… Thượng Ất, tiếp tục sống!

Trời ơi, nét chữ của tiến sĩ L giống hệt mấy nét chữ viết trên tờ giấy bạc bí ẩn trên du thuyền một năm về trước…!

“Ai có thể nói cho mình biết chuyện gì đang xảy ra không? Tại sao một năm trước khi mình chưa gặp tiến sĩ L thì tiến sĩ L đã để lại cho mình một tờ giấy trên du thuyền. Nằm mơ… ừm, nhất định là mình đang mơ thấy ác mộng. Nhưng mà cơn ác mộng này cũng quá chân thực rồi, sao mặt của mình lại đau vậy!”

Đột nhiên, một cơn đau đột ngột đánh thức Thượng Ất, trong mắt hiện lên hình ảnh Vân Lãng đang dùng tay đánh vào mặt anh, vẻ mặt tràn đầy lo lắng, “Thượng Ất, Thượng Ất, anh không sao chứ… anh có thể nghe thấy tôi nói không?”

“Cậu mà đánh tôi mấy lần nữa thì tôi sẽ thật sự không nghe được đấy. Tôi sắp bị cậu đánh đến điếc cả hai tai rồi!” Thượng Ất lắc đầu không nói nên lời cảm giác nóng bỏng trên mặt nhắc nhở anh rằng nhất định vừa rồi tên gia hỏa Vân Lãng này đánh không nhẹ.

“Ha, anh không sao là tốt rồi, tôi đây cũng không phải là vì lo lắng cho anh sao.” Vân lãng xoa xoa hai tay gãi đầu, trên mặt thoáng qua một tia ngượng ngùng, nhưng giọng điệu lập tức vô cùng nghiêm túc nhắc nhở Thượng Ất: “Tôi nói này Thượng Ất, có phải là gần đây anh bị thương không, sao tự nhiên đang bình thường lại đột nhiên ngẩn ra mất ý thức vậy, mọi người có hét thế nào anh cũng không để ý, hay là để quân y khám cho anh một chút?”

“Tôi không sao, nhưng vừa rồi tôi vừa nghĩ ra có điều gì đó không ổn.” Thượng Ất lắc đầu, quay sang Cao Trác Nhiên, trên mặt hiện lên một tia nghi ngờ.

Sau mạt thế, Thượng Ất đã rất cố gắng để tránh sự truy đuổi của thế lực bí ẩn. Nhưng trong hơn một năm này, chỉ có lần ngẫu nhiên gặp được Ly Á trong trận chiến đó Thượng Ất mới cảm thấy đã đến gần với chân tướng sự việc. Trong trận chiến đó, Thượng Ất đã buộc phải chạy trốn đến một du thuyền bị bỏ hoang, đến thời điểm quan trọng nhất Thượng Ất đã được chủ nhân của tờ giấy thần bí giúp đỡ, người đó đã cho nổ tất cả các can xăng trên du thuyền và giết chết con cá dưới nước.

Nhưng cho đến bây giờ, Thượng Ất mới phát hiện, hóa ra chủ nhân của tờ giấy đó lại là tiến sĩ L. Cảm giác kỳ quái này khiến anh thực sự không biết là nên khóc hay nên cười. Có điều, Thượng Ất biết rằng chuyện này nhất định có nguyên nhân của nó, trong đó nhất định phát sinh chuyện gì đó mà anh không thể hiểu được, mới dẫn đến một màn cảnh tượng kỳ quái này xảy ra.

Tiến sĩ L… Ông đang ở đâu, lẽ nào những gì Cao Trác Nhiên nói là sự thật sao, là ông đã quay về một năm trước và viết tờ giấy cứu mạng tôi? Nếu đúng là như thế thì quả thật là không thể tin được, tất cả những chuyện này xảy ra như thế nào vậy?

“Tiến sĩ Cao Trác Nhiên, tôi nghĩ anh cần cái này…” Đi tới trước mặt Cao Trác Nhiên, Thượng Ất lấy chiếc vòng cổ màu bạc được tìm thấy trong đống đổ nát của chiến cơ màu bạc ra, không chút do dự đưa cho đối phương.

Chuyện đến bước này, Thượng Ất cũng biết rõ rằng chỉ có tìm được tiến sĩ L thì mọi bí ẩn mới có lời giải đáp. Trong trường hợp này, nếu giữ sợi dây chuyền lại thì quả là ngu ngốc. Cả hai bên phải thẳng thắn hợp tác thì mới có thể giúp nhau đạt được điều mình muốn.

Nhưng mà… ngay khi Cao Trác Nhiên định đón lấy sợi dây chuyền từ tay Thượng Ất thì cánh cổng thiên giới đột nhiên phát sinh bất thường. Một thứ áng sáng giống như ánh sáng tinh vân liên tục bắn ra từ cửa, xuyên qua thân thể mấy người rồi chui vào sợi dây chuyền trên tay Thượng Ất.

“Tôi nhổ vào, cái gì thế này, sao thứ này lại có thể đi qua cơ thể tôi? Chết tiệt, không đúng lắm, có thứ gì đó đang kéo tôi?! Không hay rồi, là cánh cổng thiên giới, cánh cổng thiên giới muốn nuốt chúng ta!”

“Vù!”

Một âm thanh chói tai vang lên bên tai mọi người sau đó trong phòng chỉ còn có ánh sáng trắng, Văn Thiên Hoa bất giác nhắm mắt lại. Khi mọi người mở mắt ra bao gồm cả Văn Thiên Hoa, tất cả mọi người trong phòng đều bất giác ngồi xuống đất, không biết nên nói cái gì thì hơn!

Biến mất rồi! Tất cả đều biến mất rồi!

Thượng Ất, Cao Tổ, Cao Trác Nhiên, Lý Đống Thành… tất cả những người bị ánh sáng tinh vân xuyên qua đều đã biết mất, chỉ có Vân Lãng, Văn Thiên Hoa cũng như một số người lính khác tránh được ánh sáng tinh vân thì lúc này còn có thể ở nguyên trong phòng. Đối diện bọn họ, cánh cổng thiên giới không ngừng tỏa ánh sáng rực rỡ, giống như một con quái vật đáng sợ với cái miệng lớn đang yên lặng nhìn chằm chằm vào bọn họ.

“Không hay rồi! Văn Phỉ! Cháu gái Văn Phỉ của tôi cũng biến mất rồi!”

Văn Thiên Hoa đột nhiên hét lên một tiếng rồi vội vàng chạy đến góc nhà kia, ở đó có một cánh cửa bí mật, sau cánh cửa là một gian phòng nhỏ bày đầy đồ ăn vặt mà Văn Phỉ thích ăn. Nhưng mà bây giờ đồ ăn vặt vẫn ở đó còn Văn Phỉ lúc trước trốn ở đó quan sát phản ứng của mọi người đã biến mất, rõ ràng là tinh vân vừa rồi cũng quét qua Văn Phỉ!

“Lão Văn, chúng ta phải làm sao bây giờ? Ông có muốn ta đi vào ánh cổng thiên giới tìm đại tiểu thư không?” Nhìn Văn Thiên Hoa giống như già đi mười tuổi, Vân Lãng đã đoán được lớn chuyện rồi.

Là cháu gái của lão Văn, địa vị của Văn Phỉ ở trong Đế Đô cũng rất được mọi người coi trọng, nha đầu này cũng đã dưỡng thành tính khí đại tiểu thư vô pháp vô thiên. Nghe nói Cao Trác Nhiên muốn tiến hành thí nghiệm với cánh cửa thiên giới, nha đầu này từ sớm đã trốn trong căn phòng nhỏ này vừa ăn vặt vừa nhìn mọi người đang nói chuyện rồi cười khúc khích, nhưng mà vạn vạn không ngờ được lần chơi lớn này lại bị cánh cổng thiên giới hút vào trong…