Chương 430. Cây hương xuân lớn
Gió cuốn mây tan, mặt đất đầy vỏ và thịt trái cây, chỉ có không thấy hạt của quả thiên tuế.
Thượng Ất không ngờ rằng hạt của quả thiên tuế còn cứng hơn cả vỏ, điều này khiến anh muốn bổ hạt nó ra xem bên trong là gì.
“Thứ này nặng quá… có vẻ như lý do khiến quả này nặng như vậy không phải là do lớp vỏ cứng màu đỏ bên ngoài mà chính là cái hạt cỡ nắm tay, thứ này phải nặng đến khoảng 40 50kg.”
Cầm quả thiên tuế trong tay ước lượng, kết quả khiến Thượng Ất không thể ngờ được.
Những ngày tận thế luôn thiếu thức ăn, thiên tuế rõ ràng là một lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa, vỏ ngoài của nó cứng hơn cả sắt, trọng lượng vừa đủ, dù ăn không hết cũng rất thích hợp đóng thành từng đống để xây tường hoặc hàng rào.
Ngoài ra, khi Thượng Ất chạm vào hạt, không ngờ lại phát hiện ra kết cấu của nó rất giống sắt thép, lúc đầu rất lạnh, dùng vật nhọn cọ xát nhẹ sẽ sinh ra tia lửa khi mà kim loại va chạm với nhau. Có vẻ như trái cây này này xứng đáng là trái cây của cây thiên tuế, người ta ước tính rằng tất cả các nguyên tốt sắt mà những cây này hấp thụ được đều cô đọng lại trong trái cây này, một cây thiên tuế nữa sẽ được mọc lên.
Quả thiên tuế này phải được đưa về căn cứ, đối với sự phát triển sau này của căn cứ, thứ này không kém gì hạt giống của thực vật đột biến mang ra từ trong hầm. Thậm chí, nếu xét về tính thực dụng, loại quả thiên tuế này còn hơn hẳn các loại cây ăn quả đột biến như đào đột biến.
Nhưng thứ này được trồng như thế nào? Nhìn lớp vỏ cứng của nó, chắc là có thể dùng dao cắt, nhưng nếu chẳng may làm hỏng cái mầm trong đó thì phiền phức lắm.
“Đúng rồi, con thỏ vừa rồi có thể gặm mất lớp vỏ của quả thiên tuế một cách dễ dàng. Mình đoán chắc là phải có phương pháp đặc biệt nào đó để xử lý phần hạt bên trong?”
Nghĩ vậy, Thượng Ất bảo mọi người thu dọn đồ đạc đuổi theo nơi con thỏ kỳ quái đã biến mất, một lúc sau, họ đến giữa một bụi cây thiên tuế lớn và phát hiện ổ của con thỏ kỳ quái vừa rồi!
“Mau nhìn kìa, đó chính là con thỏ khi nãy!” Vừa tìm được ổ thỏ, một đám con thỏ nhỏ to cỡ con chó con xuất hiện trước mặt mọi người, ánh mắt của Đỗ Kiều Kiều và Tống Địch lập tức biến thành hình trái tim.
“Chú Thượng Ất, thật đáng yêu, chúng ta lấy một con để nuôi có được không, mấy đứa nhỏ này thật đáng yêu!”
“Không được, cháu không thấy con thỏ kỳ quái kia đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm sao? Nếu không sợ bị cắn đứt tay chân, thì cháu có thể tự mình bắt lấy!”
Thượng Ất bình tĩnh nói, nhưng đôi mắt anh lại rơi vào một con thỏ kỳ quái khác to bằng con lợn. Không có gì bất ngờ thì đây hẳn là một con thỏ kỳ quái trưởng thành khác, và đám thỏ nhỏ này chính là con của chúng.
Đối với những sinh vật mà mình không biết, Thượng Ất luôn duy trì sự cảnh giác, đó là bởi vì kiếp trước anh đã từng chứng kiến quá nhiều tấm gương mất mạng vì bất cẩn. Những con động vật nhỏ trong rất đáng yêu, nhưng để sống bình yên trong khu rừng rậm này, chắc chắn là chúng không tốt bụng như chúng ta tưởng.
Sự việc xảy ra tiếp theo đã nhanh chóng chứng minh phỏng đoán của Thượng Ất. Khi mọi người đang lưỡng lự không biết có nên đi bắt thỏ hay không thì một con cáo khổng lồ đỏ rực đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, nó không thèm để ý sự tồn tại của đám người Thượng Ất mà trực tiếp lao về phía hang thỏ.
“Không hay rồi, con cáo này muốn ăn thỏ!”
Đỗ Kiều Kiều kêu lên rồi nhắm mắt lại, cô không đành lòng nhìn con thỏ nhỏ dễ thương bị cáo ăn thịt. Nhưng một cảnh tượng bất ngờ đã xảy ra, trước khi con cáo đỏ rực há to miệng cắn xé con thỏ nhỏ, hai con thỏ lớn đang đứng ở bên cạnh đã đột nhiên lao tới cắn xé con cáo to lớn hơn mình gấp mấy lần. Trong khoảnh khắc này, đám người Thượng Ất chỉ nghe thấy một tiếng hú, bộ lông đỏ tươi của con cáo bị xé toạc ra, nội tạng lắc lư từ bên này sang bên kia, một vết thương cực lớn xuất hiện.
Lúc này, hai con thỏ lớn thấy con cáo đã mất sức chiến đấu, chúng thủ thỉ vài tiếng rồi đi lên, cõng xác con cáo lủng lẳng rồi đi thẳng về phía hang. Những con thỏ nhỏ dễ thương đó lập tức lao lên cổ vũ, tranh nhau ăn chỗ ngon nhất trên người con cáo…
“Má nó, thật độc ác? Con thỏ ăn thịt con cáo… đây vẫn còn là con thỏ sao?” Hùng Thiên không khỏi cảm thấy ớn lạnh khi nhìn con cáo đỏ rực đang khóc lóc vật vã trên mặt đất. Nếu không phải Thượng Ất nhắc nhở thì người bị gặm nhấm bây giờ sẽ chính là anh ta.
Thật là một sinh vật đáng sợ, động vật này bên ngoài có vẻ vô hại đối với con người, nhưng nó chính xác là rất tàn nhẫn. Đặc biệt là hai cặp răng thỏ to của chúng, cực kỳ sắc bén, nó có thể cắt được cả vàng, ngọc. Nếu như nó cắn người thì chắc tính ảnh hưởng của nó sẽ không thua gì bị hổ cắn, điều này thật khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
“Thượng Ất đại nhân, đi thôi, thứ này không dễ chọc!” Hùng Thiên lui về phía sau, nhưng Thượng Ất lắc đầu.
Đi? Đi như thế nào? Đi đâu?
Xung quanh đều có những bụi cây thiên tuế dày đặc như vậy, có quỷ mới biết ở đây có bao nhiêu con thỏ như vậy? Hơn nữa, bây giờ mọi người đã đi sâu vào trong rừng rậm, nếu đi đường vòng, một khi không đến được thung lũng Hoàng Kim trước khi trời tối, thì đồng nghĩa với việc sẽ phải qua đêm trong khu rừng rậm này, như thế không khác gì đi tìm đường chết.
Hơn nữa, Thượng Ất cũng không đành lòng từ bỏ quả thiên tuế lớn này, anh dự định sẽ đem một ít hạt giống về trồng. Nhưng sau khi quan sát, Thượng Ất phát hiện ra rằng con thỏ kỳ quái này cũng rất quan trọng đối với sự sinh sản của loài cây đột biến này. Những chiếc răng to và sắc nhọn của chúng có thể dễ dàng gặm mở vỏ, ăn thịt và nuốt hạt quả thiên tuế. Dựa vào cách này, nhân hạt quả thiên tuế sẽ dễ dàng tiếp xúc với mặt đất và nảy mầm, hoàn thành quá trình sinh sản quan trọng nhất của cây thiên tuế mới.
Những con thỏ kỳ quái này sẽ là những người làm vườn tự nhiên, Thượng Ất đoán rằng nếu không có những con thỏ này, bụi cây thiên tuế sẽ không tươi tốt và xum xuê như thế này.