Chương 429. Con thỏ kỳ quái
Mà lúc này ở trước mặt Thượng Ất, hàng trăm cây thiên tuế to lớn, không chút do dự phơi nắng, bên trên nó xếp dày đặc những quả màu đỏ làm cho những quả này giống như hồng ngọc, sáng lấp lánh.
“Chú Thượng Ất, mấy cái cây này có vấn đề gì không? Nhìn chúng rất kỳ quái, trên thân nó có quả to như vậy, không biết có ăn được không!” Đỗ Kiều Kiều đi tới, hai mắt nhìn chằm chằm cây thiên tuế, bất giác nuốt nước bọt.
Từ khi đi vào trong hang động đến lúc thoát ra ngoài, đã hai ngày hai đêm Đỗ Kiều Kiều không ăn cái gì, thứ quả này nhìn hấp dẫn đến mức khiến bụng Đỗ Kiều Kiều không ngừng gào thét.
“Răng rắc! Ai ui!”
Tiếng hét đau đớn từ một bên truyền đến tai Thượng Ất, Đỗ Kiều Kiều và Tống Địch cùng nhìn lại nơi phát ra giọng nói ấy, chỉ thấy Hùng Thiên đang ông lấy bàn chân phải của mình kêu lên một tiếng đau đớn, một quả thiên tuế to bằng quả bóng rổ đang lặng lẽ nằm yên bất động trên mặt đất.
“Đây là… bị đập nát chân à?”
Đỗ Kiều Kiều che miệng ôm lấy Tống Địch, một người đàn ông vạm vỡ như con gấu bị một quả trái cây đập trúng rồi hét lên, hai tiểu nha đầu chỉ đơn giản nghĩ cảnh này rất thú vị.
“Không phải, cô không hiểu đâu. Thứ này còn nặng hơn cả một viên đạn đại bác. Tôi vô tình bị đập phải, không may là ngón chân của tôi chắc bị gãy rồi, mọi người cẩn thận một chút!” Hùng Thiên hét lên, Thượng Ất nhanh chóng bước tới kiểm tra vết thương của Hùng Thiên, lông mày anh cau lại: “Đầu ngón chân gần như bị dập nát, bốn ngón chân còn lại cũng bầm tím, sao có thể gãy nặng như vậy? Thứ này nặng như thế sao?”
Vốn tưởng rằng bước tới dùng một tay là có thể nhấc được quả thiên tuế, nhưng Thượng Ất không ngờ vừa mới cầm vào suýt không nhấc nổi quả thiên tuế. “Chắc nặng chắc cũng phải nặng gần hai trăm cân? Lẽ nào ở trong nó toàn là sắt, nếu không thì sao có thể nặng như thế?”
Đối mặt với quả thiên tuế kỳ lạ, Thượng Ất càng thêm tò mò. Bởi vì theo lý thuyết bình thường trong vật lý, một loại trái cây có kích thước như thế này sẽ không bao giờ nặng như thế, trừ khi trong nó toàn là sắt.
Có vấn đề, nhất định có vấn đề… nghĩ đến đây Thượng Ất liền lấy Tinh Vực Cốt Đao ra chém lưỡi đao sắc bén lên trên quả thiên tuế: “rầm” một tiếng, lưỡi đao bị mắc kẹt, không ngờ ngay cả Tinh Vực Cốt Đao cũng không bổ được mà bị kẹt ở giữa quả thiên tuế!
“Sao có thể? Mình có thể dùng đao này mà chém đứt đôi một cái xe tăng, vậy mà lại không bổ được quả này?”
Rút Tinh Vực Cốt Đao ra, Thượng Ất lại giơ đao lên lần nữa, nhưng đúng lúc này, trong rừng cây vang lên tiếng sột soạt, một sinh vật thân hình tròn trịa kỳ lạ xuất hiện trong bụi cây rậm rạp.
“Cúc cu, cúc cu!”
Đối mặt với Thượng Ất, vẻ mặt của con quái vật có vẻ hơi sững sờ, giống như là chưa từng thấy sinh vật đứng bằng hai chân như con người. Bên kia, Thượng Ất cũng ngẩn ra. Thứ mập mạp trước mặt này, giống như là một con thỏ lớn nhưng lại có cái mũi lợn, cho dù đám người Thượng Ất nhìn thế nào cũng không thể phân biết được nó là con vật gì.
“Thượng Ất đại nhân, anh nói thứ này… có thể ăn được không?”
Nếu không nhìn vào phần đầu của nó, con quái vật này chắc là một con thỏ lớn và nó là một con thỏ mập. Điều này khiến Hùng Thiên nhớ đến món thịt thỏ kho mà anh đã ăn lần trước, đồng thời cũng khiến anh tạm thời quên đi cơn đau trên chân mà nhìn chằm chằm vào con thỏ kỳ quái, khóe miệng nhỏ đầy nước miếng.
Rốt cuộc hai ngày hai đêm không ngủ cộng thêm với việc quá đói đã làm mọi người gần như cạn kiệt sức lực, Hùng Thiên chưa bao giờ thèm ăn như lúc này, giờ nhìn thấy thứ gì có thể ăn, mắt Hùng Thiên cũng đều sáng lên.
“Ăn cái gì! Anh không biết thứ này ở đâu ra, còn có anh xem trong miệng nó đang nhai thứ gì?” Thượng Ất tức giận quay lại nhìn Hùng Thiên, rồi lập tức quay đầu nhìn chằm chằm vào “con thỏ kỳ lạ” trước mặt, anh lạnh giọng nói: “Chỉ dựa vào việc nó gặm quả thiên tuế này, thứ này không ăn anh đã là không tệ rồi!”
“Thứ này thật sự đang ăn quả thiên tuế sao, nhìn thật là ngon… Này thỏ con, quả thiên tuế này có ngon không, cho tôi nếm thử một chút đi!”
Đỗ Kiều Kiều hoàn toàn không hiểu ý của Thượng Ất, cũng giống như Hùng Thiên, cô chỉ tập trung vào thức ăn, hoàn toàn không để ý đến việc con thỏ kỳ quái này có thể nhai quả thiên tuế, cô mạnh dạn đi về phía con thỏ kỳ quái, muốn nói chuyện với con thỏ để con thỏ chia sẻ quả thiên tuế với cô.
“Nguy hiểm! Kiều Kiều mau trở lại!” Trái tim Thượng Ất run lên. Bình thường Đỗ Kiều Kiều rất thông minh, sao lúc này lại đột nhiên ngốc nghếch vậy? Con thỏ kỳ quái này có thể gặm quả thiên tuế, với bắp tay, bắp chân nhỏ bé của cô đừng nói là cắn hai miếng chỉ cần một miếng thôi là xong rồi!
“Ồ!”
Một cảnh tượng bất ngờ đã xảy ra trước mặt Thượng Ất, thấy Đỗ Kiều Kiều ngày càng đến gần, con thỏ kỳ quái liền hất mông chạy về phía bụi cây, để lại cho mọi người cái đuôi trắng ngẳn ngủn đang lủng lẳng trông rất đáng yêu.
“Sao nó lại bỏ đi? Mình còn chưa chạm vào đầu nó nữa!”
Nhìn thấy thấy con thỏ kỳ quái bỏ chạy mà không quay lại nhìn mình, Đỗ Kiều Kiều bĩu môi tỏ vẻ không vui, nhưng ngay sau đó cô lại bị quả thiên tuế con thỏ bỏ lại thu hút.
“Hùng Thiên, anh qua đây, giúp tôi nếm thử thứ này?”
Đỗ Kiều Kiều là một con quỷ nhỏ, cô biết rằng có một số thứ có mùi thơm nhưng ăn lại không ngon, tốt nhất là nên tìm một người đến nếm thử rồi nói cảm giác.
“Hừm, rất ngon! Rất ngon! Nó có mùi vị giống như dưa đỏ, nhưng ngọt hơn dưa đỏ, hơn nữa còn có mùi bánh mỳ nướng.” Cầm lấy quả thiên tuế con thỏ bỏ lại lên ăn, Hùng Thiên ăn đến mặt mũi chỗ nào cũng là vui mừng, miệng đầy nước trái cây thơm phức, Đỗ Kiều Kiều nhìn đến khóe mắt nóng lên, cô cầm lấy một miếng rồi ăn thử.
“Chú Thượng Ất, chúng ta cũng ăn đi… nhìn bọn họ ăn rất ngon…” Tống Địch thận trọng hỏi ý kiến của Thượng Ất, Thượng Ất yên lặng gật đầu, trong lòng nói thầm: “chắc là cũng không đến nỗi chết người nhỉ, lấp đầy cái bụng trước rồi tính tiếp!”